Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 402: Sự lãng mạn của lục cẩu
Dù sao cũng phải đứng ngoài trời mấy tiếng liền, vậy nên nhất định phải giữ ẩm thật tốt.
Anh đội cả mũ, quàng khăn cho cô, che chắn 1kỹ càng, một lần cũng sợ người khác nhận ra. Dù sao lực cánh tay của đại Đội trưởng Lục cũng ăn đứt người bình thường.
Sau khi ra đến đầu ngõ, xe cộ đã bắt đầu đổ ra đường. Đây chính là Bắc Kinh, nhộn nhịp 24/24, guồng xe như nước. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng tất cả, anh mới bế cô dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Từ đầ2u tới cuối, Ôn Huyền chỉ mơ màng để mặc cho anh điều khiển, có người trong lòng anh. Bốn giờ sáng, trong khu phố còn rất tồi.
<7br>Cuộn mình trong chiếc áo phao của anh, Ôn Huyền chỉ cảm thấy ấm áp như vẫn đang nằm trong chăn.
Đêm qua tuyết rơi, con đường tro7ng hẻm đọng một lớp tuyết dày. Lục Kiêu giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng xoẹt xoẹt. Hâm mộ cũng được, ghen tị cũng không sao, đây là cô gái mà anh yêu, anh sẽ cho cô những gì tốt nhất, bất kể là về vật chất hay tinh thần.
Người yêu của anh, anh không thương cô thì thương ai? Anh bế cô ra ngoài, mỗi bước đi đều cực kỳ vững2 vàng, khiến cô vô cùng an tâm, dựa cả người vào anh, thậm chí còn không biết mình đang ở đâu.
Ôn Huyền mảnh khảnh, Lục Kiêu bế cô 0mà cảm thấy chẳng có sức nặng gì cả, hệt như bể một đứa trẻ. Khi thấy Lục Kiêu đang bể người, một cô gái không nhịn được quay sang nói với bạn trai mình, có vẻ như rất hâm mộ, ghen tị: “Anh nhìn bạn trai người ta đi, bể bạn gái ngủ kia kìa. Sáng sớm em gọi anh mà
như gọi đò vậy...” Bọn họ sẽ đi qua cửa tàu điện ngầm, kiểm tra khắp người trong đó. Sau khi kiểm tra xong mới ra ngoài, tới nơi tiến hành kéo cờ.
Lúc tới lượt kiểm tra, Lục Kiêu mới buộc phải đánh thức Ôn Huyền. Lục Kiêu: “...”
Đèn xanh sáng lên, anh không nghe bọn họ trò chuyện nữa, bể Ôn Huyền đi trước. Ôn Huyền mơ màng mở mắt ra, thấy bao nhiêu người đang xếp hàng xung quanh, cô còn tưởng là mình đang nằm mơ.
“Đây, đây là đâu...” Ôn Huyền ngờ nghệch hỏi. “Phụt...”
Có người đằng sau không nhịn được phì cười.
Người này chiều bạn gái như em bé vậy.
Anh đội cả mũ, quàng khăn cho cô, che chắn 1kỹ càng, một lần cũng sợ người khác nhận ra. Dù sao lực cánh tay của đại Đội trưởng Lục cũng ăn đứt người bình thường.
Sau khi ra đến đầu ngõ, xe cộ đã bắt đầu đổ ra đường. Đây chính là Bắc Kinh, nhộn nhịp 24/24, guồng xe như nước. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng tất cả, anh mới bế cô dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Từ đầ2u tới cuối, Ôn Huyền chỉ mơ màng để mặc cho anh điều khiển, có người trong lòng anh. Bốn giờ sáng, trong khu phố còn rất tồi.
<7br>Cuộn mình trong chiếc áo phao của anh, Ôn Huyền chỉ cảm thấy ấm áp như vẫn đang nằm trong chăn.
Đêm qua tuyết rơi, con đường tro7ng hẻm đọng một lớp tuyết dày. Lục Kiêu giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng xoẹt xoẹt. Hâm mộ cũng được, ghen tị cũng không sao, đây là cô gái mà anh yêu, anh sẽ cho cô những gì tốt nhất, bất kể là về vật chất hay tinh thần.
Người yêu của anh, anh không thương cô thì thương ai? Anh bế cô ra ngoài, mỗi bước đi đều cực kỳ vững2 vàng, khiến cô vô cùng an tâm, dựa cả người vào anh, thậm chí còn không biết mình đang ở đâu.
Ôn Huyền mảnh khảnh, Lục Kiêu bế cô 0mà cảm thấy chẳng có sức nặng gì cả, hệt như bể một đứa trẻ. Khi thấy Lục Kiêu đang bể người, một cô gái không nhịn được quay sang nói với bạn trai mình, có vẻ như rất hâm mộ, ghen tị: “Anh nhìn bạn trai người ta đi, bể bạn gái ngủ kia kìa. Sáng sớm em gọi anh mà
như gọi đò vậy...” Bọn họ sẽ đi qua cửa tàu điện ngầm, kiểm tra khắp người trong đó. Sau khi kiểm tra xong mới ra ngoài, tới nơi tiến hành kéo cờ.
Lúc tới lượt kiểm tra, Lục Kiêu mới buộc phải đánh thức Ôn Huyền. Lục Kiêu: “...”
Đèn xanh sáng lên, anh không nghe bọn họ trò chuyện nữa, bể Ôn Huyền đi trước. Ôn Huyền mơ màng mở mắt ra, thấy bao nhiêu người đang xếp hàng xung quanh, cô còn tưởng là mình đang nằm mơ.
“Đây, đây là đâu...” Ôn Huyền ngờ nghệch hỏi. “Phụt...”
Có người đằng sau không nhịn được phì cười.
Người này chiều bạn gái như em bé vậy.