Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 401: Xem kéo cờ
Lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng của cô mình. Lý Tại Quân giật mình, đột nhiên đẩy anh ra.
“Trơ trẽn!” Anh không ở lại thêm nữa, lắc đầu rồi ra về trong sự bất đắc dĩ.
Lúc7 Lý Tại Quân trở về, bà Lục đã chuẩn bị thuốc cảm cho cô rồi, bà sợ cô không khỏe thật. Cô 1không nhìn anh nữa, vội vàng chạy đi, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ như tôm luộc.
Thẩm Mộc nhìn theo bóng dáng chạy thục mạng của cô 2nhóc kia, đôi mắt của Thẩm Mộc thâm sâu hơn vài phần. Lúc cô vào phòng, nhìn thấy khuôn mặt 2đỏ bừng của cô, bà Lục lập tức chau mày, lo lắng nói: “Lại đây cô xem nào, sao mặt cháu lại đỏ như thế? Có phải bị sốt rồi không?”
Lý Tại Quân: “...”
Bàn tay của bà Lục đặt lên trán cô. Đúng là đồ lưu manh!
Mặc dù cô không hận anh ta, nhưng thích là không thể nào, chỉ có thể cố gắng đối xử với anh ta một cách bình thường thôi. Nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô, Lục Kiêu không nỡ đánh thức cô chút nào.
Anh đã nói là hôm nay sẽ dẫn cô đi xem kéo cờ, chỉ có điều số người đi xem rất đông. Ngoài dân bản địa thì còn có những du khách vùng khác, hầu hết tất cả đã tới thì đều sẽ phải xem kéo cờ một lần. Đôi mắt của Lý Tại Quần lóe lên, cô cực kỳ xấu hổ, ấp úng nói: “Không, không sao đâu ạ, cháu ngủ một giấc là khỏe thôi.”
“Con bé này, cháu nóng lắm, chắc chắn là sốt rồi. Bên ngoài lạnh như thể còn đi ra ngoài...” Nhưng chắc gì sau này đã gặp lại, lần này gặp anh ta cũng là trùng hợp thôi.
Ngày hôm sau, lúc trời tờ mờ sáng, Ôn Huyền đột nhiên cảm thấy có một chiếc khăn ấm đang lau mặt mình. Cô mơ màng mở mắt ra. Đối với rất nhiều người, đó là một nghi thức vô cùng trang nghiêm, vậy nên bọn họ phải đi xếp hàng từ sớm.
“Trơ trẽn!” Anh không ở lại thêm nữa, lắc đầu rồi ra về trong sự bất đắc dĩ.
Lúc7 Lý Tại Quân trở về, bà Lục đã chuẩn bị thuốc cảm cho cô rồi, bà sợ cô không khỏe thật. Cô 1không nhìn anh nữa, vội vàng chạy đi, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ như tôm luộc.
Thẩm Mộc nhìn theo bóng dáng chạy thục mạng của cô 2nhóc kia, đôi mắt của Thẩm Mộc thâm sâu hơn vài phần. Lúc cô vào phòng, nhìn thấy khuôn mặt 2đỏ bừng của cô, bà Lục lập tức chau mày, lo lắng nói: “Lại đây cô xem nào, sao mặt cháu lại đỏ như thế? Có phải bị sốt rồi không?”
Lý Tại Quân: “...”
Bàn tay của bà Lục đặt lên trán cô.
Mặc dù cô không hận anh ta, nhưng thích là không thể nào, chỉ có thể cố gắng đối xử với anh ta một cách bình thường thôi. Nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô, Lục Kiêu không nỡ đánh thức cô chút nào.
Anh đã nói là hôm nay sẽ dẫn cô đi xem kéo cờ, chỉ có điều số người đi xem rất đông. Ngoài dân bản địa thì còn có những du khách vùng khác, hầu hết tất cả đã tới thì đều sẽ phải xem kéo cờ một lần. Đôi mắt của Lý Tại Quần lóe lên, cô cực kỳ xấu hổ, ấp úng nói: “Không, không sao đâu ạ, cháu ngủ một giấc là khỏe thôi.”
“Con bé này, cháu nóng lắm, chắc chắn là sốt rồi. Bên ngoài lạnh như thể còn đi ra ngoài...” Nhưng chắc gì sau này đã gặp lại, lần này gặp anh ta cũng là trùng hợp thôi.
Ngày hôm sau, lúc trời tờ mờ sáng, Ôn Huyền đột nhiên cảm thấy có một chiếc khăn ấm đang lau mặt mình. Cô mơ màng mở mắt ra. Đối với rất nhiều người, đó là một nghi thức vô cùng trang nghiêm, vậy nên bọn họ phải đi xếp hàng từ sớm.