Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 145: Bạn gái của anh là ôn huyền, thế bạn trai ngô ngạn tổ của em đ u?

Ông nói ra câu này, trái tim của Ôn Huyền rung động, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả và phức tạp, giống như chạm vào n1ơi sâu thẳm trong nội tâm cô.

Tới nhà mà ở... Nhưng lúc rời khỏi, ánh mắt của Tần Ngữ Yên vẫn lưu luyến nhìn Lục Kiêu, còn cả Ôn Huyền nữa, đáy mắt vô cùng phức tạp.

Cuối cùng, cô ta đột nhiên lấy điện thoại ra, dùng túi che điện thoại đi, bật máy ảnh và chụp ảnh hai người ở bên nhau.
Sau khi người nhà họ Tần đi, bầu không khí cũng trong lành hơn nhiều.

Lúc này Lý Tại Quân nhìn Ôn Huyền, trái tim bé bỏng đang trào dâng niềm phấn khích. Cô ấy ho khan, gương mặt thanh tú trắng nõn đỏ ửng, ấp úng nói: “Chị, chị dâu, chị có thể cho em xin chữ ký được không?”
chúng tôi.”

Cô vừa dứt lời, Tần Ngữ Yên cười dịu dàng, gật đầu coi như đồng ý.
Nhưng khi ra khỏi cửa của phòng bệnh, nụ cười kia bỗng dưng tắt lịm.

Trong phòng.
Hẹn hò bằng cách dẫn cô đi xem kéo cờ lúc bốn giờ sáng?

Cô hít một hơi thật sâu, nở0 một nụ cười rạng rỡ rồi gật đầu: “Vâng.”
Không một ai hay biết.

Ôn Huyền là một ngôi sao, chuyện tình cảm chắc không thể tùy tiện vạch trần...
Lúc này, ngón tay của cô đột nh7iên bị bàn tay to của Lục Kiêu nắm chặt. Anh thấp giọng nói: “Lần sau tới nhà ở, buổi sáng anh đưa em tới Thiên An Môn x7em kéo cờ.”

Trái tim của Ôn Huyền vừa mềm nhũn vừa phức tạp, cảm thấy rùng mình trước sự lãng mạn của người đàn 2ông ngốc nghếch này.
Ông Lục nghe vậy, xua tay nói: “Cảm ơn đã tới thăm, bây giờ tôi chưa khỏe lắm, mọi người đi thong thả, tôi không tiền khách được.”

Sau buổi hàn huyên giả dối, người nhà họ Tần rời khỏi.
Tần Ngữ Yên chợt đơ ra.

Lúc quay người lại, cô a thấy Ôn Huyền mỉm cười: “Nhìn qua thôi cũng biết cô đây và bố mẹ cô là người tốt và thấu hiểu lý lẽ. Bây giờ tôi và Lục Kiêu không tiện công khai, vì vậy cảm phiền mọi người giữ bí mật giùm
Người ta dẫn con dâu tương lai về nhà, gia đình đoàn viên, lúc này người nhà họ Tân cũng không ở lại được nữa, đành cười trừ:

“Sức khỏe của ông Lục đã ổn định rồi, con trai còn dẫn cả con dâu về ra mắt, chúng tôi còn chút chuyện, không quấy rầy mọi người nữa.”
Lý Tại Quận phấn khích nhảy cẫng lên rồi hét to: “Chị dâu tuyệt quá!”

Lục Kiêu thấy dáng vẻ của cô ấy, bất chợt hờ hững nói: “Bạn trai của em đâu?”
“Khoan đã.”

Ôn Huyền gọi cô ta lại.
“Hả? Cái, cái gì? Bạn trai?”

Lý Tại Quân ngơ ngác.
Ôn Huyền cũng biết Lý Tại Quân là em của Lục Kiêu. Cô nghiêng đầu, mỉm cười và chớp mắt: “Đương nhiên là được chứ.”

A!