Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 146: Sự lưu luyến của chị d u lục
Nhưng mà thật không ngờ, bạn gái của ông anh lạnh lùng trầm tĩnh ít nói của cô lại là ngôi sao Ôn Huyền thật.
Ôn Huyền hiểu knhưng không vạch trần, cười nói: “Ngạn Tổ kết hôn rồi, chị còn quen biết nhiều anh tốt hơn, em thích ai thì cứ nói với chị, chị dâuc liên lạc giúp em.”
Lý Tại Quân nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng rực lên, kích động định mở miệng, nhưng đột nhiên nghĩ tới đaiều gì đó nên lại ngập ngừng nhịn xuống, cuối cùng đành cúi đầu bứt tóc, mang tai ưng đỏ, ngượng ngùng nói Nhưng mà sao lại nói một nửa, một nửa lại nuốt xuống rồi?
Lúc này cô không hỏi nhiều, dù sao đây cũng là chuyện riêng của con gái nhà người ta.
Cô chỉ chủ động cho Lý Tại Quận WeChat để cô ấy có thể liên lạc với mình bất cứ lúc nào, vậy mà lại khiến cho Lý Tại Quận xúc động không biết làm thế nào, hoàn toàn trở thành fangirl trung thành của cô. Không, không phải đâu. Hai người thoạt nhìn là người đứng đắn, nhất định là cô suy nghĩ quá nhiều rồi, là tư tưởng của mình quá xấu xa!
Lục Kiêu và Ôn Huyền ở đó thêm một lát nữa, đúng lúc ông Lục làm thủ tục xuất viện.
Tâm trạng ông Lục vô cùng tốt, cũng bởi lần đầu được tận hưởng cảm giác con trai và con dâu tương lai ở bên cạnh giúp đỡ. Người càng lớn tuổi, sẽ càng để ý tới những thứ ấm áp như tình thân của gia đình thế này, cả một đời người chỉ cần như vậy thôi là viên mãn.
Đợi đến lúc tạm biệt nhau, ai cũng rất lưu luyến, nhấn mạnh rằng cô tới Bắc Kinh thì nhất định phải đi thăm họ.
Ôn Huyền cũng biết bố mẹ Lục đã thật sự coi cô là con dâu tương lai. nhỏ một câu: “Cám ơn chị dâu.”
Ôn Huyền thấy vậy, nhíu mày nhẹ.
Nói như vậy thì có thật hả? Có điều sau khi quét mã QR của cô xong, nhìn vào ảnh đại diện và tên, Lý Tại Quân lập tức sửng sốt, rơi vào tĩnh lặng: “...”
Chưa nói tới cái hình đại diện hoa sen có cảm giác quê mùa cũ kỹ này, cái tên WeChat của cô: “...”
Thượng Lộ Tiêu...? Thực ra lúc mới tới tới, cô cũng lo lắng lắm. Làm sao mà không lo lắng cho được, mặc dù cô không biết Lục Kiêu có thân phận gì, nhưng chỉ cần dựa vào căn cứ hợp viện nằm kề bên Cổ Cung đó, trong lòng cô cũng có
thể lờ mờ đoán ra.
Cô không để ý nhà Lục Kiêu là tổ hợp viện hay là nhà thuê, không có xe cũng chẳng có nhà cũng chẳng sao, bởi vì ngay từ khi bắt đầu, người cô thích chính là anh. Cái cảm giác mong chờ này, bỗng làm cô lo lắng, sợ rằng tâm trạng này sẽ chiếm giữ lòng cô, cô không dám nghĩ nhiều hay hy vọng quá nhiều.
Tất cả những thứ ấy đều quá tốt đẹp, cô sợ đây chỉ là giấc mơ, lúc tỉnh lại sẽ biến mất...
Thời gian bên nhau trôi qua thật nhanh.
Lúc hơn tám giờ tối, Lục Kiêu đã tới sân bay Phổ Đông, chuẩn bị quay về Thanh Hải trong tối nay.
Lý Tại Quân và Ôn Huyền cùng đi tiễn Lục Kiêu.
Ôn Huyền hiểu knhưng không vạch trần, cười nói: “Ngạn Tổ kết hôn rồi, chị còn quen biết nhiều anh tốt hơn, em thích ai thì cứ nói với chị, chị dâuc liên lạc giúp em.”
Lý Tại Quân nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng rực lên, kích động định mở miệng, nhưng đột nhiên nghĩ tới đaiều gì đó nên lại ngập ngừng nhịn xuống, cuối cùng đành cúi đầu bứt tóc, mang tai ưng đỏ, ngượng ngùng nói Nhưng mà sao lại nói một nửa, một nửa lại nuốt xuống rồi?
Lúc này cô không hỏi nhiều, dù sao đây cũng là chuyện riêng của con gái nhà người ta.
Cô chỉ chủ động cho Lý Tại Quận WeChat để cô ấy có thể liên lạc với mình bất cứ lúc nào, vậy mà lại khiến cho Lý Tại Quận xúc động không biết làm thế nào, hoàn toàn trở thành fangirl trung thành của cô. Không, không phải đâu. Hai người thoạt nhìn là người đứng đắn, nhất định là cô suy nghĩ quá nhiều rồi, là tư tưởng của mình quá xấu xa!
Lục Kiêu và Ôn Huyền ở đó thêm một lát nữa, đúng lúc ông Lục làm thủ tục xuất viện.
Tâm trạng ông Lục vô cùng tốt, cũng bởi lần đầu được tận hưởng cảm giác con trai và con dâu tương lai ở bên cạnh giúp đỡ. Người càng lớn tuổi, sẽ càng để ý tới những thứ ấm áp như tình thân của gia đình thế này, cả một đời người chỉ cần như vậy thôi là viên mãn.
Đợi đến lúc tạm biệt nhau, ai cũng rất lưu luyến, nhấn mạnh rằng cô tới Bắc Kinh thì nhất định phải đi thăm họ.
Ôn Huyền cũng biết bố mẹ Lục đã thật sự coi cô là con dâu tương lai. nhỏ một câu: “Cám ơn chị dâu.”
Ôn Huyền thấy vậy, nhíu mày nhẹ.
Nói như vậy thì có thật hả? Có điều sau khi quét mã QR của cô xong, nhìn vào ảnh đại diện và tên, Lý Tại Quân lập tức sửng sốt, rơi vào tĩnh lặng: “...”
Chưa nói tới cái hình đại diện hoa sen có cảm giác quê mùa cũ kỹ này, cái tên WeChat của cô: “...”
Thượng Lộ Tiêu...? Thực ra lúc mới tới tới, cô cũng lo lắng lắm. Làm sao mà không lo lắng cho được, mặc dù cô không biết Lục Kiêu có thân phận gì, nhưng chỉ cần dựa vào căn cứ hợp viện nằm kề bên Cổ Cung đó, trong lòng cô cũng có
thể lờ mờ đoán ra.
Cô không để ý nhà Lục Kiêu là tổ hợp viện hay là nhà thuê, không có xe cũng chẳng có nhà cũng chẳng sao, bởi vì ngay từ khi bắt đầu, người cô thích chính là anh. Cái cảm giác mong chờ này, bỗng làm cô lo lắng, sợ rằng tâm trạng này sẽ chiếm giữ lòng cô, cô không dám nghĩ nhiều hay hy vọng quá nhiều.
Tất cả những thứ ấy đều quá tốt đẹp, cô sợ đây chỉ là giấc mơ, lúc tỉnh lại sẽ biến mất...
Thời gian bên nhau trôi qua thật nhanh.
Lúc hơn tám giờ tối, Lục Kiêu đã tới sân bay Phổ Đông, chuẩn bị quay về Thanh Hải trong tối nay.
Lý Tại Quân và Ôn Huyền cùng đi tiễn Lục Kiêu.