Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 143: Kể từ bây giờ, lục cẩu có thể ưỡn thẳng sống lưng!

Cuối cùng, khóe mắt cô ấy bắt đầu giần giật dữ dội, ngón tay cũng run nhẹ.

Chị ấy, chị ấy, chị ấy...

Ôn Huyền - một s1iêu sao vừa xinh đẹp, vừa gợi cảm lại vừa có tiền! Chị ấy là bạn gái của anh mình?!!! Nghe vậy, Ôn Huyền lập tức run lên, theo bản năng, cô nhìn về phía Lục Kiêu.

Trông thấy Lục Kiêu có vẻ mất tự nhiên, ánh mắt né tránh, quai hàm cắn chặt khiến hai tại cũng hơi ửng đỏ.

Ôn Huyền nhìn mà cảm thấy trong lòng như trào ra mật ngọt.
Kh2i cô đi ngang qua, Lý Tại Quân run lẩy bẩy, đây chính là người ngoài đời thật! Người ngoài đời thật đó!

Lúc này, bà Lục cũng0 phản ứng lại, nụ cười trên mặt không thể nào che giấu nổi, bà vội vã cầm lấy cổ tay Ôn Huyền, cười nói:

“Ây da Huyền Huyền à, không sao đâu, ca phẫu thuật của ông ấy thuận lợi lắm, đừng lo lắng. Ngược lại là cháu đó, bận rộn đến thế mà vẫn qua thăm hai bác.”
Một đại mỹ nhân xinh đẹp, ưu tú đứng cạnh đứa con đẹp trai của mình, cảnh tượng đơn giản này khiến tim bà Lục như muốn nhũn ra.

Bà kích động cười nói: “Huyền Huyền, cháu cũng đừng khách sáo, bạn gái gì chứ, Lục Kiêu nhà hai bác không tùy tiện dẫn cô gái nào về nhà đâu, đây là lần đầu tiên đấy, vừa rồi nó cũng nói rằng sẽ dẫn con dâu đến

gặp chúng ta!”
Cô không nằm mơ đó chứ, anh trai cô, l2àm cách nào mà anh của cô có thể tìm được người bạn gái như chị ấy chứ!

Người phản ứng nhanh nhất chính là ông Lục, ông vội 7hắng giọng, sau đó muốn xuống giường, Ôn Huyền thấy thế bên nhanh chóng đỡ lấy cánh tay ông:

“Bác trai, bác trai, bác đừng c7ử động, nên ở trên giường nghỉ ngơi cho tốt. Lục Kiêu nói rằng bác mới phẫu thuật xong, bây giờ nhất định phải cẩn thận.”
Cô mở miệng, vừa dịu dàng, ngọt ngào, vừa ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, trong mắt của cháu thì Lục Kiêu cũng đã là chồng sắp cưới rồi ạ.”

Nghe vậy, ông Lục: “...”

Bà Lục: “...”

Bọn họ thật sự cảm thấy đời này con trai của mình đã tích được phúc lớn gì rồi!

Không có thì thôi, một khi có lại là cực phẩm thế này!

Giờ phút này, sắc mặt của người nhà họ Tần không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa.

Biểu cảm của bà Tần cứng đờ, còn khuôn mặt của Tần Ngữ Yên hơi trắng bệch.