Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 128: Đừng tưởng người ta thích anh thì được phép làm bậy
Ôn Huyền: “...”
Lúc này, cô thật sự ước có một cái lỗ nào đó để chui xuống. May mà cô không phải Hoắc Khải, nếu không cô đã tin những lời anh nói rồi. Anh coi cô là ai chứ, dễ dàng gặp được vậy à?
Cô khẽ cười nói: “À, vậy à, vậy xem ra anh có mặt trong buổi ra mắt phim của em cũng tình cờ quá nhỉ.” Lục Kiêu điềm đạm nói: “Tôi bận trăm công nghìn chuyện, lần này đến Thượng Hải là vì trong nhà có chuyện cần, không ngờ lại tình cờ gặp được em.”
Tình cờ? Anh, dám nói lại lần nữa không?
“Đồ” cũng đã mua xong hết cả rồi, anh lại nói không lên, anh đang cố tình gây sự đấy à? Xe chạy về phía nhà cổ, cả đoạn đường hai người chẳng nói câu nào.
Trong xe bao phủ bởi một bầu không khí tế nhị khó tả. Bởi tu7y cơ mạnh miệng, nhưng thực tế làm được hay không lại là chuyện khác.
Bị anh bắt tại trận chỉ muốn nổ tung tại chỗ cho xong.2 Lục Kiêu khởi động xe, mắt nhìn thẳng phía trước, thản nhiên ừ một tiếng rồi nói: “Dù sao người làm rơi đồ xong bị người khác ngó nghiêng đâu phải tôi.”
Ôn Huyền nghe thấy vậy suýt rớt nước mắt. Khi cô đang thu mình đỏ mặt âm thầm nghĩ miên man thì một giọng nói điềm đạm cất lên:
“Em đừng nghĩ nhiều, tôi đến Thượng Hải không phải là vì em, tối mai tôi phải đi rồi.” Lục Kiêu: “...”
Anh quay mặt đi, đầu lưỡi không nhịn được vận về quai hàm, ánh mắt khẽ đảo. ***
Mặc dù khi ra vào siêu thị cô vẫn đội mũ7 có vành, đeo kính râm, khẩu trang, còn dựng cổ áo khoác cho mình kín mít, nhưng cô vẫn không có mặt mũi nào gặp anh. Đột nhiên không khí trong xe yên lặng đến phát sợ.
Lúc này, xe đã rẽ vào con đường cuối cùng, sắp đến nhà rồi. Nhân viên thu ngân nhìn người đàn ông, vẻ1 lạnh lùng kiêu ngạo lại toát lên vài phần trang nghiêm, đứng đắn, cô bé lại nhìn sang chiếc hộp, vành tai hơi đỏ lên.
Loại 2đàn ông này ấy à, quả nhiên nhìn ông nào ông nấy cũng thấy đúng đắn cả! Thoáng cái, cô rời khỏi siêu thị, vừa mở cửa định lên xe thì bị Lục Kiêu ngăn lại.
Anh nhẹ nhàng nói: “Tay chân vụn0g về, qua ghế phụ ngồi đi.” Không đơn thuần là khó xử, mà nó còn có cái gì đó khó có thể dùng từ ngữ để nói rõ được. Bầu không khí này càng khiến tim cô đập nhanh hơn, tại càng nóng hơn.
Dù sao thì anh vẫn còn giận và đang chờ cô giải thích, nhưng cô thì hay rồi, chỉ nhớ đến việc mua đồ ăn. Lời nói này như tạt một gáo nước lạnh vào mặt Ôn Huyền, khiến cô lập tức tỉnh táo lại, cũng khiến cô có chút chạnh lòng..
Cô cứ nghĩ anh đến đây vì mình. Sau đó anh đáp: “Tôi chỉ đưa em đến dưới nhà thôi, không lên đâu.”
Nghe vậy, cả người Ôn Huyền cứng đờ, cứ tưởng mình nghe nhầm.
Lúc này, cô thật sự ước có một cái lỗ nào đó để chui xuống. May mà cô không phải Hoắc Khải, nếu không cô đã tin những lời anh nói rồi. Anh coi cô là ai chứ, dễ dàng gặp được vậy à?
Cô khẽ cười nói: “À, vậy à, vậy xem ra anh có mặt trong buổi ra mắt phim của em cũng tình cờ quá nhỉ.” Lục Kiêu điềm đạm nói: “Tôi bận trăm công nghìn chuyện, lần này đến Thượng Hải là vì trong nhà có chuyện cần, không ngờ lại tình cờ gặp được em.”
Tình cờ? Anh, dám nói lại lần nữa không?
“Đồ” cũng đã mua xong hết cả rồi, anh lại nói không lên, anh đang cố tình gây sự đấy à? Xe chạy về phía nhà cổ, cả đoạn đường hai người chẳng nói câu nào.
Trong xe bao phủ bởi một bầu không khí tế nhị khó tả. Bởi tu7y cơ mạnh miệng, nhưng thực tế làm được hay không lại là chuyện khác.
Bị anh bắt tại trận chỉ muốn nổ tung tại chỗ cho xong.2 Lục Kiêu khởi động xe, mắt nhìn thẳng phía trước, thản nhiên ừ một tiếng rồi nói: “Dù sao người làm rơi đồ xong bị người khác ngó nghiêng đâu phải tôi.”
Ôn Huyền nghe thấy vậy suýt rớt nước mắt. Khi cô đang thu mình đỏ mặt âm thầm nghĩ miên man thì một giọng nói điềm đạm cất lên:
“Em đừng nghĩ nhiều, tôi đến Thượng Hải không phải là vì em, tối mai tôi phải đi rồi.” Lục Kiêu: “...”
Anh quay mặt đi, đầu lưỡi không nhịn được vận về quai hàm, ánh mắt khẽ đảo. ***
Mặc dù khi ra vào siêu thị cô vẫn đội mũ7 có vành, đeo kính râm, khẩu trang, còn dựng cổ áo khoác cho mình kín mít, nhưng cô vẫn không có mặt mũi nào gặp anh. Đột nhiên không khí trong xe yên lặng đến phát sợ.
Lúc này, xe đã rẽ vào con đường cuối cùng, sắp đến nhà rồi. Nhân viên thu ngân nhìn người đàn ông, vẻ1 lạnh lùng kiêu ngạo lại toát lên vài phần trang nghiêm, đứng đắn, cô bé lại nhìn sang chiếc hộp, vành tai hơi đỏ lên.
Loại 2đàn ông này ấy à, quả nhiên nhìn ông nào ông nấy cũng thấy đúng đắn cả! Thoáng cái, cô rời khỏi siêu thị, vừa mở cửa định lên xe thì bị Lục Kiêu ngăn lại.
Anh nhẹ nhàng nói: “Tay chân vụn0g về, qua ghế phụ ngồi đi.” Không đơn thuần là khó xử, mà nó còn có cái gì đó khó có thể dùng từ ngữ để nói rõ được. Bầu không khí này càng khiến tim cô đập nhanh hơn, tại càng nóng hơn.
Dù sao thì anh vẫn còn giận và đang chờ cô giải thích, nhưng cô thì hay rồi, chỉ nhớ đến việc mua đồ ăn. Lời nói này như tạt một gáo nước lạnh vào mặt Ôn Huyền, khiến cô lập tức tỉnh táo lại, cũng khiến cô có chút chạnh lòng..
Cô cứ nghĩ anh đến đây vì mình. Sau đó anh đáp: “Tôi chỉ đưa em đến dưới nhà thôi, không lên đâu.”
Nghe vậy, cả người Ôn Huyền cứng đờ, cứ tưởng mình nghe nhầm.