Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 127: Có dụng ý khác
Ôn Huyền: “Không không không, anh đói.”
Lục Kiêu từ từ nghiêng đầu nhìn sang:“...”
Ôn Huyền bày ra vẻ mặt nghiêm túc ho khank một tiếng, ánh mắt lảng tránh, không đáp lại Lục Kiêu. như vậy rồi, sao có thể để anh trả tiền mua đồ được!”
Nói xong, cô lách qua Lục Kiêu, lấy đồ trong giỏ xe đặt lên quầy.
Lục Kiêu: “...” Hai người giống như cặp đôi đang yêu nhau bình thường vậy. Điều này làm cho trái tim cô như được lấp đầy, chỉ muốn thời gian trôi chậm lại, chậm lại chút nữa...
Cuối cùng vẫn phải đi đến quầy thu ngân thanh toán.
Vừa rồi Ôn Huyền còn thơ thơ thẩn thẩn, nhưng lúc đến quầy thanh toán, thấy Lục Kiêu lấy chiếc ví da bò ra định thanh toán, cô tự nhiên đòi tranh với anh: “Đừng, để em, anh lặn lội đường sá xa xôi đến đây tìm em Ôn Huyền căng thẳng.
Cô vội vàng dùng thân mình che chắn, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng bé nhân viên thu ngân lại lên tiếng: “Chị ơi, đồ chị vừa lấy thêm bị rơi xuống rồi, phiền chị nhặt lên giúp em với ạ.” Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh dưới ống tay áo định thò ra mấy lần, nhưng thấy có động tĩnh gì là lại rụt về, dường như rất sợ bị người khác biết được.
“Chị ơi, còn không ạ?”
Nhân viên thu ngân hỏi. Giọng nói không to không nhỏ, vừa đủ để người bên cạnh nghe thấy.
Ngay lúc đó, đầu Ôn Huyền ù lên như muốn nổ tung, cô cuống quýt cúi đầu, hận không thể giấu mặt vào sâu trong cổ áo, vờ như không nghe thấy gì.
Chưa bao giờ ngại cháy mặt như thế này. giỏ xe mà không cần biết đó là gì.
Lục Kiêu thấy cô bỏ mười mấy bịch sủi cảo đông lạnh vào, không nhịn được để trán, day day ấn đường của mình. Nhân lúc cô đi lên đằng trước mua rượu bèn đem đổng sủi cảo đặt lại chỗ cũ rồi lặng lẽ bỏ rau củ quả
vào xe hàng. Đồ ăn xếp thành đống trên quầy thanh toán.
Khi xếp gần xong đồ lên quầy, cô len lén nhìn sang cái giá bên cạnh.
Ở các siêu thị, kẹo cao su thường được xếp chung với mấy món đồ khác. “À, hết, hết rồi.”
Vừa nói, Ôn Huyền vừa nhanh tay lấy một món đồ gì đó trên cái giá bên cạnh nhét vào dưới đống đồ ăn.
Tuy nhiên, vì trước giờ chưa từng làm chuyện lén lút như vậy nên cô có hơi chột dạ, trong lúc bối rối đã khiến món đồ đó không những không được nhét xuống mà còn bị rơi xuống đất. Mong là anh không nghe thấy gì cả.
Nhưng làm gì có chuyện được như cô mong muốn chứ.
Lúc bé nhân viên thu ngân nhắc nhở lần nữa, cô cảm thấy người đàn ông đằng sau mình đột nhiên cúi người nhặt món đồ đó lên.
“...” Trời má ơi.
Lục Kiêu từ từ nghiêng đầu nhìn sang:“...”
Ôn Huyền bày ra vẻ mặt nghiêm túc ho khank một tiếng, ánh mắt lảng tránh, không đáp lại Lục Kiêu. như vậy rồi, sao có thể để anh trả tiền mua đồ được!”
Nói xong, cô lách qua Lục Kiêu, lấy đồ trong giỏ xe đặt lên quầy.
Lục Kiêu: “...” Hai người giống như cặp đôi đang yêu nhau bình thường vậy. Điều này làm cho trái tim cô như được lấp đầy, chỉ muốn thời gian trôi chậm lại, chậm lại chút nữa...
Cuối cùng vẫn phải đi đến quầy thu ngân thanh toán.
Vừa rồi Ôn Huyền còn thơ thơ thẩn thẩn, nhưng lúc đến quầy thanh toán, thấy Lục Kiêu lấy chiếc ví da bò ra định thanh toán, cô tự nhiên đòi tranh với anh: “Đừng, để em, anh lặn lội đường sá xa xôi đến đây tìm em Ôn Huyền căng thẳng.
Cô vội vàng dùng thân mình che chắn, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng bé nhân viên thu ngân lại lên tiếng: “Chị ơi, đồ chị vừa lấy thêm bị rơi xuống rồi, phiền chị nhặt lên giúp em với ạ.” Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh dưới ống tay áo định thò ra mấy lần, nhưng thấy có động tĩnh gì là lại rụt về, dường như rất sợ bị người khác biết được.
“Chị ơi, còn không ạ?”
Nhân viên thu ngân hỏi. Giọng nói không to không nhỏ, vừa đủ để người bên cạnh nghe thấy.
Ngay lúc đó, đầu Ôn Huyền ù lên như muốn nổ tung, cô cuống quýt cúi đầu, hận không thể giấu mặt vào sâu trong cổ áo, vờ như không nghe thấy gì.
Chưa bao giờ ngại cháy mặt như thế này. giỏ xe mà không cần biết đó là gì.
Lục Kiêu thấy cô bỏ mười mấy bịch sủi cảo đông lạnh vào, không nhịn được để trán, day day ấn đường của mình. Nhân lúc cô đi lên đằng trước mua rượu bèn đem đổng sủi cảo đặt lại chỗ cũ rồi lặng lẽ bỏ rau củ quả
vào xe hàng. Đồ ăn xếp thành đống trên quầy thanh toán.
Khi xếp gần xong đồ lên quầy, cô len lén nhìn sang cái giá bên cạnh.
Ở các siêu thị, kẹo cao su thường được xếp chung với mấy món đồ khác. “À, hết, hết rồi.”
Vừa nói, Ôn Huyền vừa nhanh tay lấy một món đồ gì đó trên cái giá bên cạnh nhét vào dưới đống đồ ăn.
Tuy nhiên, vì trước giờ chưa từng làm chuyện lén lút như vậy nên cô có hơi chột dạ, trong lúc bối rối đã khiến món đồ đó không những không được nhét xuống mà còn bị rơi xuống đất. Mong là anh không nghe thấy gì cả.
Nhưng làm gì có chuyện được như cô mong muốn chứ.
Lúc bé nhân viên thu ngân nhắc nhở lần nữa, cô cảm thấy người đàn ông đằng sau mình đột nhiên cúi người nhặt món đồ đó lên.
“...” Trời má ơi.