Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 129: Làm nũng với anh lục
Đại khái là không ngờ cô lại cua gắt như vậy, nói câu ấy.
Sau khi nói xong câu đó, Ôn Huyền ngồi im trên ghế phụ, cụ1p mắt xuống, nâng tay trái vén vài sợi tóc ra sau tai.
Mỗi hành động đều là những cử chỉ e lệ của con gái nhà lành.2 Vừa, vừa rồi anh ấy nói2 nghiêm túc ấy hả?
Lại nhìn sang Lục Kiêu, vẻ mặt anh vẫn lạnh bằng, chiếc cằm kiến nghị, vẫn chuyên tâm lái xe, kh0ông hề nhìn cô cái nào, chắc vẫn còn giận.
Ôn Huyền: “...” !!!
Thật là.
Giọng nói nhu mì rả rích, tựa như tiếng đàn du hoặc người khác, khiến tâm hồn lẫn lý trí người nghe dập dờn bay bổng theo. Đồng thời, đôi tay nhỏ đang nắm góc áo của anh cũng bị đôi bàn tay to lớn túm lại.
Anh bắt đầu lái xe bằng một tay.
Ôn Huyền bị anh tóm lại cũng không làm loạn nữa: “...” tinh của anh thể với anh, người mà người ta nói đến trên Weibo là anh, chính là người đàn ông tặng hoa hướng dương cho người ta đó, là người đàn ông cùng người ta trải qua một đêm dưới dải ngân hà...”
“Thôi thôi thôi !”
Anh đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời cô. Lục Kiêu vừa lái xe vừa liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, đại khái đã chứng kiến hết những cử chỉ đó.
Điều7 này khiến ánh mắt anh càng thêm tối hơn.
Một lát sau, Ôn Huyền nghe anh ho nhẹ một tiếng, điềm đạm nói: Cô hít sâu một hơi, nhìn thẳng về phía trước, nhưng một giây sau, những ngón tay thon dài trắng nõn của cô từng chút từng chút di chuyển sang.
Còn một xíu nữa, cô túm lấy góc áo anh, đưa qua đưa lại, cắn môi, mặt sụ xuống, giọng nói mềm mại uyển chuyển: “Anh Lục ơi... người ta biết lỗi rồi, tha lỗi cho người ta đi mà...”
Động tác này, giọng nói này, Lục Kiêu: “...” Lục Kiêu cuối cùng cũng không giữ được vẻ lạnh lùng nữa, ánh mắt dao động, nhìn ra ngoài cửa xe.
Ôn Huyền từ từ di chuyển tầm nhìn, nghiêng đầu nhìn anh.
Hům?
Không biết có phải là ảo giác của cô không, sao cô cứ có cảm giác như mình nhìn thấy khóe miệng Lục Kiêu nhếch lên, hình như anh cười thì phải?
Tuy chỉ là một phút thoáng qua, nhưng lại hết sức mê người.
Rồi cô đột nhiên chớp chớp mắt, ngây thơ đơn thuần gọi: “... Chồng ơi?” 22
Chiếc xe đột ngột phanh gấp, dừng lại trước lối vào của Lục Gia Chủy, dọa anh bảo vệ đang đi tản bộ nhảy phốc ra phía sau.
Sau khi nói xong câu đó, Ôn Huyền ngồi im trên ghế phụ, cụ1p mắt xuống, nâng tay trái vén vài sợi tóc ra sau tai.
Mỗi hành động đều là những cử chỉ e lệ của con gái nhà lành.2 Vừa, vừa rồi anh ấy nói2 nghiêm túc ấy hả?
Lại nhìn sang Lục Kiêu, vẻ mặt anh vẫn lạnh bằng, chiếc cằm kiến nghị, vẫn chuyên tâm lái xe, kh0ông hề nhìn cô cái nào, chắc vẫn còn giận.
Ôn Huyền: “...” !!!
Thật là.
Giọng nói nhu mì rả rích, tựa như tiếng đàn du hoặc người khác, khiến tâm hồn lẫn lý trí người nghe dập dờn bay bổng theo. Đồng thời, đôi tay nhỏ đang nắm góc áo của anh cũng bị đôi bàn tay to lớn túm lại.
Anh bắt đầu lái xe bằng một tay.
Ôn Huyền bị anh tóm lại cũng không làm loạn nữa: “...” tinh của anh thể với anh, người mà người ta nói đến trên Weibo là anh, chính là người đàn ông tặng hoa hướng dương cho người ta đó, là người đàn ông cùng người ta trải qua một đêm dưới dải ngân hà...”
“Thôi thôi thôi !”
Anh đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời cô. Lục Kiêu vừa lái xe vừa liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, đại khái đã chứng kiến hết những cử chỉ đó.
Điều7 này khiến ánh mắt anh càng thêm tối hơn.
Một lát sau, Ôn Huyền nghe anh ho nhẹ một tiếng, điềm đạm nói: Cô hít sâu một hơi, nhìn thẳng về phía trước, nhưng một giây sau, những ngón tay thon dài trắng nõn của cô từng chút từng chút di chuyển sang.
Còn một xíu nữa, cô túm lấy góc áo anh, đưa qua đưa lại, cắn môi, mặt sụ xuống, giọng nói mềm mại uyển chuyển: “Anh Lục ơi... người ta biết lỗi rồi, tha lỗi cho người ta đi mà...”
Động tác này, giọng nói này, Lục Kiêu: “...” Lục Kiêu cuối cùng cũng không giữ được vẻ lạnh lùng nữa, ánh mắt dao động, nhìn ra ngoài cửa xe.
Ôn Huyền từ từ di chuyển tầm nhìn, nghiêng đầu nhìn anh.
Hům?
Không biết có phải là ảo giác của cô không, sao cô cứ có cảm giác như mình nhìn thấy khóe miệng Lục Kiêu nhếch lên, hình như anh cười thì phải?
Tuy chỉ là một phút thoáng qua, nhưng lại hết sức mê người.
Rồi cô đột nhiên chớp chớp mắt, ngây thơ đơn thuần gọi: “... Chồng ơi?” 22
Chiếc xe đột ngột phanh gấp, dừng lại trước lối vào của Lục Gia Chủy, dọa anh bảo vệ đang đi tản bộ nhảy phốc ra phía sau.