Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 126: Anh là bảo bối của cô

Không!

Còn lâu!

Anh ta chỉ muốn Huyền Huyền của anh cảm động đến rơi lệ, khiến cho cô cảm thấy anh ta là người đàn ông tốt nhất thế 1gian, sau đó hai người sẽ bắt đầu lại từ đầu! Đáng nhẽ phải gọi là thằng đần(*) mới đúng!

(*) Hoắc Nhị đọc ngược lại đồng âm với “nhị hóa” trong tiếng Trung, có nghĩa là thằng đần.

Thấy hai người đã đi rồi, cuối cùng Trình Đông Nguyên không nhịn được mà nới lỏng cà vạt của mình, bất lực giễu cợt: “Cậu cản tôi làm gì? Người mà cậu nên cảm thấy nguy hiểm là tên vệ sĩ kia kìa, chứ không phải
Đây mới chính là âm mưu của anh ta, thâm thật!

Hoắc Khải càng nghĩ càng thấy tên già 2hơn ba mươi tuổi này thật đáng sợ, thể là lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Lục Kiêu: “Mau lên, còn chờ gì nữa, tôi bỏ tiền thuế anh làm cảnh đấy à?7 Còn không mau đưa Huyền

Huyền nhà tôi đi đi!”
tôi!”

Hoắc Khải: “Thôi thôi thôi! Bản thiếu gia chả dám tin anh đâu! Đừng có ở đây chia rẽ nữa, anh tưởng tôi ngốc à!”

Trình Đông Nguyên: “...”
Khác với mọi lần, hôm nay Ôn Huyền là người cầm lái, Lục Kiêu ngồi ghế phó lái.

Chỉ có điều lúc này anh ngồi khoanh hai tay trước ngực, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Dây kéo áo khoác gió được kéo cao, ôm sát cổ, chiếc cằm kiến nghị với độ cong hoàn mỹ khiến cả người anh toát lên vẻ nghiêm túc, bất kỳ ai cũng không nhìn thấu được lúc này anh đang nghĩ gì.
Trình Đông Nguyên nhíu mày, đứng dậy định nói gì đó nhưng Hoắc Khải lại nhanh hơn, xua tay với Ôn Huyền:

“Mau mau về đi! Phải cho tên già này biết anh ta đã là quá khứ rồi, để anh ta biết thân biết phận!”

Trình Đông Nguyên bị Hoắc Khải ngáng đường thì tức lắm, huyệt Thái Dương giật giật. Vì sao thằng nhóc này lại được gọi là Hoắc Nhị?
Dứt lời, anh nhanh chân chắn ngang lối đi của Trình Đông Nguyên.

Lục Kiêu: “7...”

Anh nhưởng nhẹ đôi mày, sau đó điềm đạm nói: “Được thôi, cậu Hoắc. Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn, anh cứ yên tâm.”
Trong lòng Ôn Huyền bồn chồn, cô nắm chặt vô lăng chăm chú nhìn đường, chốc chốc lại liếc sang bảo bối của mình ở bên ghế phụ, ho nhẹ một tiếng:

“Vừa... vừa rồi chắc anh chưa ăn no đâu nhỉ? Chúng ta ghé siêu thị mua chút đồ ăn nhé?”

Cô không hỏi anh vì sao đột nhiên lại đến Thượng Hải, bởi vì cô biết chuyện này không phải một hai câu là có thể nói hết được.

Vậy nên cứ từ từ.

Nhưng nào ngờ, khi cô dứt lời, anh không nóng không lạnh đáp: “Được bạn trai tin đồn của em dẫn đi gặp bạn trai cũ của em, bữa cơm hôm nay tôi ăn no lắm.”a

Nghe vậy, trái tim Ôn Huyền co lại, suýt chút nữa thì tắc nghẽn cơ tim.