Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 125: Để vệ sĩ hộ tống ôn huyền về nhà!

Trình Đông Nguyên nhìn thoáng qua Ôn Huyền, đầu ngón tay kẹp chứng minh kia, cười nói tiếp: “Tôi biết con phố kia, cách Cổ Ckung không xa lắm, người có thể ở đó.”

Lời đằng sau không cần phải nói thêm nữa, mặc dù là ai cũng có thể nghe ra, ncơi đó không phải chỉ cần có tiền là có thể ở được. Đàn ông hai bàn tay trắng, trong nhà chỉ có tứ hợp viện trị giá cỡ một trăm triệu tệ, ngoài ra thì còn không có nổi tiền ăn cơm, ờm, đi ra ngoài làm vệ sĩ cho người ta, thật biết cố gắng.

Nghe vậy, Trình Đông Nguyên vừa cười vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói thêm gì nữa.
Ôn Huyền thì trả lại chứng minh cho Lục Kiêu, không khỏi lưu luyến nhìn ảnh chụp trên đó thêm vài lần.

Đáy lòng cô rung động.
Ngay sau đó, cô lập tức giật lấy chứng minh thư trong tay Trình Đông Nguyên, cẩn thận nhìn địa chỉ ghi bên trên, cùng... cái tên ghi trên chứng minh!

Chứng minh thư thật, không phải đồ giả!
Ôn Huyền thật sự rất giật mình,

Cô biết Lục Kiêu là người Bắc Kinh, nhưng chuyện nhà anh ấy ở...
Ảnh chứng minh được chụp từ năm năm trước, lúc ấy anh mới hai mươi ba tuổi.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là khi đó anh cắt đầu đinh, đầu đinh đấy!
Ôn Huyền lật qua lật lại ngắm nghía chứng minh một lát, lại rơi vào trầm tư: “...”

Rốt cuộc đã nhầm lẫn ở đâu đây? Chẳng phải anh ấy là Đại Đội trưởng của Khả Khả Tây Lý sao?
Ôn Huyền đang ăn gan ngỗng cũng sững sờ không động đậy.

aCô nhìn Lục Kiêu không chớp mắt, mà anh lại bình tĩnh thản nhiên, trong đôi mắt lạnh nhạt ẩn giấu những thứ khiến người nhìn không thấu.
Gương mặt góc cạnh, xương quai hàm rắn rỏi hoàn mỹ.

Lông mày lông mi nhánh, dáng mắt hẹp dài, mí mắt rất mỏng, nhìn thoáng qua có vẻ lạnh nhạt lãnh đạm, lại cực kỳ sắc bén.
Bên trên cũng viết rõ ràng sổ mấy phổ gì ở Đông Thành.

Cô cũng từng tới thăm Cổ Cung rồi, con phố bên cạnh đều là tổ hợp viện, mỗi viện cũng phải bốn, năm trăm mét vuông, mà giá trị từ hợp viện ở đó không cỡ một trăm triệu thì ít cũng phải tám mươi triệu...
Mọi người: “...”

Hoắc Khải thấy anh nghiêm trang nói như thật thì rối rắm gật đầu.
Lần đầu tiên cô thấy đàn ông để đầu đinh đẹp trai như thế!

Bề ngoài của anh vốn rất được, không phải kiểu trắng trẻo xinh trai như Hoắc Khải mà là kiểu cương nghị đầy nam tính.
Lục Kiêu vươn tay muốn nhận lại chứng minh thư trong tay Ôn Huyền, bình tĩnh nói: “Gia cảnh suy sút, cả nhà chen chúc ở cùng một nơi, chỉ làm nơi ở chứ chẳng có tác dụng gì, làm vệ sĩ có thể kiếm thêm chút tiền,

trợ cấp gia đình.”
Ôn Huyền lưu luyến trả lại chứng minh thư cho anh, lúc ánh mắt nhìn về phía chính chủ, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Lục Kiêu hờ hững nhận lại chứng minh thư, chỉ là khi nhìn đến ngón tay thon dài trắng muốt của Ôn Huyền, anh dùng ngón tay mình khẽ cọ vào tay cô.

Ôn Huyền: “...”