Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 124: Vệ sĩ này có lại lịch không nhỏ

Mà Ôn Huyền vội vàng ho nhẹ một tiếng, sau đó cười với bọn họ: “... Em đang giảm béo, không thể ăn nhiều như vậy. Đông Nguyên, Hoắc Khải, hai ng1ười tự ăn đi, ai đưa không quan trọng, quan trọng là... giờ em vô

cùng thích gan ngỗng, em ăn cái này.”

Nói xong, cô cầm đĩa nh2ỏ đưa tới nhận lấy gan ngỗng Lục Kiêu đưa qua. Trình Đông Nguyên: “...”

Dù sao cũng là đàn2 ông thành đạt, còn hơn ba mươi tuổi rồi, so với người thường tương đối mẫn cảm.

Anh ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lục Kiêu, sau đó nó0i với Hoắc Khải: “Cậu Hoắc, vệ sĩ cậu tuyển cho A Huyền có vẻ rất tận chức tận trách. Cậu tìm được ở đâu đấy? Gia cảnh thế nào?”
Ôn Huyền đang cúi đầu ăn gan ngỗng, nghe anh ấy nói xong thì cứng đờ cả người.

Hoắc Khải... nói gì cơ?

Lần trước? Ở lễ khai mạc? Gặp phải Lục Kiêu?
Câu này nghe thì như khen Hoắc Khải, thực tế thì ai cũng nghe ra được sự nghi ngờ của anh ta.

Hoắc Khải tự nhận không ngốc, nghe được ẩn ý của anh ta, bèn cười khẩy: “Có tốt hay không còn cần anh đánh giá à? Lần trước cùng Huyền Huyền đi tham gia lễ khai mạc điện ảnh, tôi mới được anh ấy trong dàn vệ sĩ

bên ngoài.”
Cô từ từ ngước nhìn Lục Kiêu, sau đó chạm vào ánh mắt sâu thẳm của anh, nhưng anh lại nhanh chóng quay đầu đi, đôi lông mày khẽ nhướng lên.

Cứ như anh không muốn để cô biết ngày đó anh lẫn trong đám người bên ngoài, đứng cạnh ngõ nhỏ bên kia ngã tư đường, lặng lẽ dõi theo cô.

Anh từ Thanh Hải đến để gặp cô, nhưng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, cách dòng người tấp nập.
Sau đó cô nhìn anh không chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Lục Kiêu buông dĩa, 7khẽ ừ một tiếng, sau đó bổ sung thêm: “Chuyện phải làm thôi.”

Trái tim nhỏ của Ôn Huyền khẽ run lên, vội cúi đầu cắt thành miếng nhỏ rồ7i ăn, mi mắt buông xuống không ngước lên, tựa như sợ tâm tư nho nhỏ của mình bị lộ.
Tuy Hoắc Khải luôn miệng khẳng định người bên cạnh là vệ sĩ, nhưng từ khi anh xuất hiện, cho dù là phong độ hay khí thế đều toát ra về trang nghiêm lạnh lẽo, không phải thứ mà người bình thường có được.

Lục Kiêu yên lặng một lúc, đưa chứng minh thư cho anh ta xem.

Trình Đông Nguyên nhận chứng minh của anh, nhìn thoáng qua, thấy địa chỉ bên trên thì giật mình.

Sau đó anh ta cười khẽ, nói với Hoắc Khải: “Cậu Hoắc, vệ sĩ cậu tìm được thật không đơn giản. Người Bắc Kinh, còn ở trong tổ hợp viện, trung tâm khu Đông Thành, dân thủ đô đẩy.”