Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 123: Cảnh tượng khiến người ta nghẹt thở

Trời đất chứng giám, cô vô tội, cô trong sạch!

Trình Đông Nguyên nhìn Hoắc Khải, cười khẽ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Đúng vậy cậu Hoắ1c. Cơm có thể ăn bừa, nhưng không thể nói bậy được đâu.”

Anh ta thoáng ngừng lại một lát, sau đó mới từ tốn chậm rãi bổ sung: “Tối q2ua A Huyền còn đang Weibo, nếu tôi đoán không sai thì người cô ấy ám chỉ không phải cậu đâu!” Một câu hỏi ngược cực kỳ đơn giản, còn không bằng không đáp cho rồi. Anh ta dùng đôi câu vài lời đã có thể đánh lừa mọi người, làm Hoắc Khải rối loạn trận tuyến, tức muốn xù lông.

Cùng lúc đó, Trình Đông Nguyên cũng thành công đánh lạc hướng sự chú ý của Hoắc Khải.

Chẳng lẽ người cô ấy ám chỉ trên status kia là Trình Đông Nguyên thật sao?
Cô vừa nói vừa nhìn Lục Kiêu, cứ như thể mỗi giây mỗi phút đều muốn chứng minh với anh rằng mình vô tội.

Người cô ám chỉ trên Weibo không phải hai người này, mà chính là anh - Lục Kiêu.

Lục Kiêu yên lặng không nói gì, đôi mắt sâu thẳm càng trầm hơn: “...”
Nghe thấy cậu ấy, Hoắc Khải trợn trừng7 hai mắt.

Ôn Huyền hơi ngẩn người: “...”

Tầm mắt của cô và Lục Kiêu đối diện, trong bầu không khí sặc mùi thuốc súng ấy.
Ôn Huyền siết chặt dĩa ăn trong tay, nhìn Lục Kiêu bằng ánh mắt nôn nóng thấp thỏm, gắng sức dùng ánh mắt nhắn nhủ điều gì với anh.
Lục Kiêu: “...”
Cho nên cô mới muốn tới Thanh Hải quay phim, nơi đó rất vắng vẻ, hai người bọn họ còn từng yêu nhau, đây chẳng phải chuẩn bị nối lại tình xưa đấy sao?

Nghĩ tới đây, Hoắc Khải chợt cảm thấy mọi thứ trước mắt tối sầm lại, huyệt Thái Dương nảy lên thình thịch.

May là Ôn Huyền kịp thời lên tiếng, cô hắng lớn giọng, nghiêm trang nói: “Được rồi, hai người đừng đoán mò nữa được không? Em đói rồi, muốn ăn cơm.”
Ôn Huyền thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, đang định bắt đầu ăn thì trước mắt lại xuất hiện một cảnh tượng khiến người ta nghẹt thở.

Cô vừa nâng tay lên, Hoắc Khải lập tức xiên một miếng bít tết, Trình Đông Nguyên cắt một miếng cá tráp đỏ, Lục Kiêu xiên một miếng gan ngỗng đồng thời đưa tới trước mặt cô...

Đậu xanh!!

Ôn Huyền trừng mắt nhìn tình huống trước mặt: “...”

Trong lòng cô nghẹn ứ, suýt thì qua đời tại chỗ. Cứ nhất định phải kích thích cô như vậy sao?