Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 122: Chị ôn nổ tung!

Toàn thân cô run lên, thậm chí không nhớ nổi bản thân là ai, đang làm gì, ở nơi nào...

Hoắc Khải thật trâu bò! Thật con mẹ nó trâu kbò! Nói xong còn tiện thể mời Trình Đông Nguyên ngồi xuống.

Bốn người ngồi một bàn, xem Trình Đông Nguyên còn dụ dỗ Ôn Huyền kiểu gì!
Cái đầu luôn tỉnh táo cô bị Hoắc Khải làm loạn lên.

Đây là thể loại vệ cái quỷ gì sĩ chứ? Anh thật dám nói, còn dám làcm luôn!
Trong lúc giãy giụa lùi lại, cô còn không quên nhanh chóng đứng lên, sợ bọn họ chạm vào mình.

Bản năng sinh tồn trỗi dậy mãnh liệt!
Tạm thời bỏ qua việc anh từ đầu chui ra, và vì sao lại thành vệ sĩ trong miệng Hoắc Khải, bởi vì trước mắt còn có chuyện càng đáng sợ hơn đây này.

Ôn Huyền run rẩy dời mắt khỏi người anh, cả người run như cầy sấy.
Cứ như... bị bắt gian!

Nhưng rõ ràng không phải là thế mà!
-

Nhất là hiện tại, cố luống cuống không biết để tay vào đâu, hoảng hốt như đang chột dạ.
Cô lùi lại một bước, điên cuồng lắc đầu từ chối: “Đừng đùng đùng, hai người đừng động vào em, em tự làm được, đừng chạm vào em...”

Van xin các vị, hãy cứu vớt cô gái bé nhỏ này đi!
“Ai là bạn gái anh?”

Ôn Huyền vừa ngồi xuống lại nhảy dựng lên, khiếp sợ nhìn Hoắc Khải.
Ánh mắt của Ôn Huyền đụng thẳng vào mắt đối phương.

Nhìn gương mặt góc cạnh không chút cảm xúc và ánh mắt sâu thẳm khiến người của anh, cô khó khăn nuốt khan một ngụm nước miếng, sau đó cổ nặn ra một nụ cười.
Người đàn ông trước mắt chính là người cô ngày nhớ đêm mong kể từ khi từ Thanh Hải về... Đại Đội trưởng Lục, Lục Kiêu!

Nhưng với cô mà nói, việc anh xuất hiện ở đây vào giờ phút này còn đáng sợ hơn chuyện thần chết xuất hiện!
Cùng lúc đó, cuối cùng bóng người kia cũng đến trước mặt cô, đứng trước bàn của bọn họ.

Ánh đèn hắt lên dáng người cao ngất thẳng tắp của anh, làm bàn ăn của bọn họ như bị một tầng bóng tối bao trùm.
Tình huống này quá kích thích, cô hắng giọng há miệng ấp úng hỏi Hoắc Khải: “Đây... đây là người anh vừa nói đến à?”

Vệ sĩ của Ngô Ngạn Tổ cái quần què!