Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 121: Huyền huyền, đây là vệ sĩ anh thuê cho em
Tuy hai người hẹn ở nhà hàng, nhưng trên bàn ăn còn có một tập tài liệu, bên trong là nội dung liên quan đến kịch bản bộ phi1m lần này.
Lúc này, Ôn Huyền cười nói: “Anh Đông Nguyên, những gì cần nói em nói hết rồi. Em cực kỳ thích bộ phim n2ày, còn lén luyện tập rất nhiều nữa. Em thật sự... thật sự muốn lấy được vai nữ chính, cho nên...” Trình Đông Nguyên thấy Hoắc Khải bất ngờ xuất hiện thì chỉ cười nhạt không nói gì, như thể không hề bận tâm tới đối thủ cấp bậc này.
“Anh đến đây làm gì?” Ôn Huyền quay đầu hỏi Hoắc Khải. Tuy nói như vậy, nhưng đáy mắt anh ta lại thấp thoáng ý cười.
Ôn Huyền: “...” Cô không nhịn được đưa tay gãi đầu, thầm nghiến răng.
Trình Đông Nguyên nhìn cô chăm chú. “Ôi trời, đây chẳng phải anh Trình đấy sao? Thì ra là người yêu cũ của Huyền Huyền.”
Lúc nói còn không quên nhấn mạnh từ nào đó. “Tất nhiên là vì muốn vươn tầm thế giới, quay vài bộ phim thật sự có ý nghĩa...”
Không chờ cô nói cho hết câu, Trình Đông Nguyên cười khẽ cắt ngang: “Mấy lời này em nói với người khác nghe còn được, nói cho anh nghe... em nghĩ anh sẽ tin sao?” Đã qua hai năm rồi, lần này cô ấy chủ động tiếp cận anh ta, có lẽ nào là... hối hận không? 1
Ôn Huyền mấp máy môi, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên bị một tiếng nói cắt ngang lần nữa. Ôn Huyền nhìn Hoắc Khải, không biết anh ấy chui từ đâu ra: “...”
Tài năng nói nhăng nói cuội của Hoắc Khải vốn cực kỳ cao cấp, giờ anh ấy nhìn sang phía đối diện, còn cố ý bày ra vẻ mặt giật mình. Trình Đông Nguyên dời ánh mắt khỏi tập tài liệu, nhìn lên mặt cô. Anh ta là một người đàn ông vô cùng chín ch2ắn, đôi mắt màu nâu hổ phách như có thể nhìn thấu hết tất cả mọi thứ.
Anh ta nhẹ nhàng nói: “A Huyền, anh biết em b0ận tâm cái gì, nhưng trên thế giới này không có ai hiểu em hơn anh. Em nói anh nghe xem, lý do gì khiến em chọn bộ phim này?” “Thì ra Huyền Huyền nhà ta ở đây à? Anh đứng bên dưới chờ em mãi mà chưa thấy em xong việc. Rốt cuộc có công việc gì mà để người ta chờ dài cổ vậy?”
Tiếng nói vừa dứt, Hoắc Khải cũng đã bước vào tầm nhìn của hai người, đi thẳng về phía cô, sau đó dứt khoát ngồi xuống ngay cạnh cô. Anh đến làm cái quỷ gì ấy à?
Hoắc Khải ngoắc tay gọi bồi bàn, sau đó mới đáp lời cô: “Thì tại ruồi nhặng bu quanh em nhiều quá đấy thôi. Vì sự an toàn của em, anh đành phải bỏ giá cao thuê cho em một anh vệ sĩ.” “Cái gì? Vệ sĩ?” Ôn Huyền ngẩn người ra.
Trình Đông Nguyên: “...”
Lúc này, Ôn Huyền cười nói: “Anh Đông Nguyên, những gì cần nói em nói hết rồi. Em cực kỳ thích bộ phim n2ày, còn lén luyện tập rất nhiều nữa. Em thật sự... thật sự muốn lấy được vai nữ chính, cho nên...” Trình Đông Nguyên thấy Hoắc Khải bất ngờ xuất hiện thì chỉ cười nhạt không nói gì, như thể không hề bận tâm tới đối thủ cấp bậc này.
“Anh đến đây làm gì?” Ôn Huyền quay đầu hỏi Hoắc Khải. Tuy nói như vậy, nhưng đáy mắt anh ta lại thấp thoáng ý cười.
Ôn Huyền: “...” Cô không nhịn được đưa tay gãi đầu, thầm nghiến răng.
Trình Đông Nguyên nhìn cô chăm chú. “Ôi trời, đây chẳng phải anh Trình đấy sao? Thì ra là người yêu cũ của Huyền Huyền.”
Lúc nói còn không quên nhấn mạnh từ nào đó. “Tất nhiên là vì muốn vươn tầm thế giới, quay vài bộ phim thật sự có ý nghĩa...”
Không chờ cô nói cho hết câu, Trình Đông Nguyên cười khẽ cắt ngang: “Mấy lời này em nói với người khác nghe còn được, nói cho anh nghe... em nghĩ anh sẽ tin sao?” Đã qua hai năm rồi, lần này cô ấy chủ động tiếp cận anh ta, có lẽ nào là... hối hận không? 1
Ôn Huyền mấp máy môi, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên bị một tiếng nói cắt ngang lần nữa. Ôn Huyền nhìn Hoắc Khải, không biết anh ấy chui từ đâu ra: “...”
Tài năng nói nhăng nói cuội của Hoắc Khải vốn cực kỳ cao cấp, giờ anh ấy nhìn sang phía đối diện, còn cố ý bày ra vẻ mặt giật mình. Trình Đông Nguyên dời ánh mắt khỏi tập tài liệu, nhìn lên mặt cô. Anh ta là một người đàn ông vô cùng chín ch2ắn, đôi mắt màu nâu hổ phách như có thể nhìn thấu hết tất cả mọi thứ.
Anh ta nhẹ nhàng nói: “A Huyền, anh biết em b0ận tâm cái gì, nhưng trên thế giới này không có ai hiểu em hơn anh. Em nói anh nghe xem, lý do gì khiến em chọn bộ phim này?” “Thì ra Huyền Huyền nhà ta ở đây à? Anh đứng bên dưới chờ em mãi mà chưa thấy em xong việc. Rốt cuộc có công việc gì mà để người ta chờ dài cổ vậy?”
Tiếng nói vừa dứt, Hoắc Khải cũng đã bước vào tầm nhìn của hai người, đi thẳng về phía cô, sau đó dứt khoát ngồi xuống ngay cạnh cô. Anh đến làm cái quỷ gì ấy à?
Hoắc Khải ngoắc tay gọi bồi bàn, sau đó mới đáp lời cô: “Thì tại ruồi nhặng bu quanh em nhiều quá đấy thôi. Vì sự an toàn của em, anh đành phải bỏ giá cao thuê cho em một anh vệ sĩ.” “Cái gì? Vệ sĩ?” Ôn Huyền ngẩn người ra.
Trình Đông Nguyên: “...”