Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường
Chương 131
Edit: Dưa Hấu
Wattpad: duahauahihi
---
"Cô bị điên à?"
"Tôi làm vậy không phải vì tôi điên."
Những câu chửi mượt mà lay động lòng người nhất chuẩn bị phun ra từ mồm tôi, nhưng tôi cố để không tỏ ra tức giận.
"Và vụ du thuyền cũng là tác phẩm của cô đúng không?"
Đúng như dự đoán, Lize gật đầu.
Cô ấy ngoan ngoãn trả lời đến mức tôi muốn phát rồ.
"Vậy nói cho tôi biết, tại sao cô lại làm thế, và tại sao lại chọn tôi?" tôi hỏi, nở một nụ cười thảo mai với cô ta.
Có lẽ cô ấy bị tác giả kiểm soát, nhưng tôi hy vọng cô ấy cho tôi câu trả lời chính đáng.
Lize, người đang nhìn chằm chằm xuống sàn, đột nhiên bật cười.
"Cô là Edith xuất sắc nhất trong tất cả những Edith tôi từng gặp, tôi không ngờ mình lại thua."
"Gì cơ...?"
Có gì đó không ổn.
"Tất cả những Edith?"
"Cô là Edith thứ 13."
"Cái gì?"
Tôi bối rối trước cách diễn đạt kỳ lạ của cô ấy.
Cô ta đang nói gì vậy? Có nghĩa là tôi đã tái sinh 13 lần mà tôi không hề hay biết?
"Không, trước khi chúng ta nói về 'những Edith', hãy nói cho tôi biết về cô. Cô là ai?"
Bằng một linh cảm đáng ngại và kỳ lạ, tôi bất chợt hỏi về danh tính của Lize. Bằng cách nào đó, có vẻ tôi phải làm như vậy.
Và trực giác của tôi không sai.
"Tôi là tác giả cuốn sách "Tôi từ chối nỗi ám ảnh của anh". Tôi được tái sinh thành nữ chính của cuốn tiểu thuyết mà tôi viết."
Rõ ràng, đó là một phản xạ tự nhiên khi bạn bất ngờ đến mức mắt chữ A mồm chữ O. Tôi nhận ra mình đã bày biểu cảm đó lúc nào không biết.
"Tác giả? Tác giả đã cố gắng vui oan tôi như một nữ phản diện và cố giết tôi suốt thời gian qua, là cô à?"
"Ừ." cô ta trả lời cộc lốc, như thể nó không quan trọng.
"Tại sao..... cô làm vậy?"
"Tại sao à? Bởi vì đáng lẽ tôi nên là nữ chính của thế giới này mãi mãi, và cô nên là nhân vật phản diện ghen tị và chết khi cố ngáng chân tôi, không phải đó mới là nội dung nguyên tác sao?"
Cô ta trở lời một cách trơ trẽn đến mức cơn tức giận của tôi bùng lên.
Nhưng tôi đã bình tĩnh lại bằng cách véo vào cánh tay nơi vết thương chưa hoàn toàn khỏi.
"Trước đó, cô nói tôi là Edith thứ mười ba, vậy có nghĩa là đã có nhiều Edith hơn trước đó?"
"Trước cô còn có 12 người nữa."
"Hả, làm sao có thể...?"
"Tôi đã khiến họ chuyển sinh sang thế giới này và xuyên vào người Edith."
Thật khó để giữ bình tĩnh trước lời thú nhận gây sốc của Lize. Việc này không phải tai nạn mà là cố ý!
"Tại sao?" Tôi run rẩy hỏi.
Lize mặt dày mày dạn trả lời: "Dù sao cô cũng đã chết rồi, chẳng phải cô nên cảm ơn tôi vì đã trao cho cô thêm một cơ hội sống nữa sao?"
"Ai khiến cô chứ, ai khiến cô bắt tôi xuyên qua đến thế giới này!"
Khi giọng tôi lên cao, Killian gõ cửa từ bên ngoài.
"Em ổn chứ, Edith?"
"Vâng...... Em ổn, đừng vào."
Trong khi tôi gần như không thể kiểm soát được cơn giận của mình, Lize nhìn về phía cửa và nhìn tôi đầy tiếc nuối trước khi ngoan ngoãn trả lời.
"Từ khi tôi tái sinh thành Lize, tôi đã trải qua câu chuyện này một cách vui vẻ, nhưng tôi cảm thấy hơi nhàm chán khi nghe một điều lặp đi lặp lại."
Khi tôi nghe điều đó, tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu sương sương lý do tại sao tôi tái sinh thành Edith.
Nhưng Lize không thèm nhìn tôi và tiếp tục nói một cách không biết xấu hổ.
"Vì thế, sao nhiều lần cân nhắc, tôi quyết định để độc giả của mình tái sinh thành Edith, để cuộc sống trở nên thú vị hơn và câu chuyện trở nên phong phú hơn, và tôi sẽ nổi bật hơn... cho đến khi cô xuất hiện."
"Cô đang nói với tôi là.... 12 người trước tôi, tất cả họ đều đã chết giống như trong nguyên tác?"
"Ừ."
Mẹ nó từ 'ừ' đấy không hề mang xíu cảm giác tội lỗi nào.
"Ha....! Tôi sống đến ngần này tuổi rồi mà tôi chưa gặp trường hợp nào như trường hợp này."
"Sao cô lại nói những điều khó nghe như vậy?"
"Vậy cô nghĩ mình bình thường ư, đẩy người khác vào cái chết đau khổ để thỏa mãn bản thân à?!"
"Dù sao họ cũng chết rồi, họ sẽ sống một cuộc sống bổ ích với vai trò là nhân vật phụ trong một cuốn tiểu thuyết thú vị, và họ nên cảm ơn tôi vì điều đó."
"Theo logic cô, cô cũng đã lên bàn thờ, và cô thấy biết ơn vì được sống đi sống lại trong cơ thể của Lize, vậy sao cô còn rảnh rỗi đi tìm cảm giác hồi hộp làm gì?"
"Bởi vì...... tôi khác cô, tôi là tác giả!"
Thuốc trợ tim của tôi đâu? Tôi sắp hẹo vì cao huyết áp, tôi có nên gọi Killian không?
Nhưng Lize lại nói những điều khiến tôi điên ruột hơn, như thể cô ta đang đang trêu đùa với giới hạn chịu đựng của tôi vậy.
"Hơn nữa, tôi đã cho Edith một hệ thống để giành chiến thắng, các điều kiện ngoại lệ, và nhờ đó mà cô sống sót."
"Hừ, những điều kiện ngoại lệ là tôi phải hy vọng rằng một con bò có thể bắt được chuột khi đi lùi? Nếu đó là trò chơi công bằng, tại sao chúng ta không đổi vai cho nhau? Tôi đặt ra các điều kiện và cô thử đáp ứng chúng bằng tính mạng mình, thế nào?"
Cô ta trừng mắt nhìn tôi như muốn lao vào túm tóc tạt tai tát tới tấp tôi, nhưng rồi nhanh chóng quay đầu đi.
Tôi nói với giọng chắc nịch như thể đang tuyên án. "Ngay từ đầu cô cũng sẽ giống tôi, và 12 Edith trước đó, những người mà cô đã chơi đùa và sát hại họ dã man vì cô có bàn tay vàng."
"Đừng có nực cười như vậy! Tôi khác họ! Tôi là một vị thần ở đây!"
Trông chẳng khác gì đứa trẻ trâu đang nổi cơn thịnh nộ.
Tôi không thể tin được đây là tác giả của cuốn tiểu thuyết mà tôi đã từng yêu thích.
"Một vị thần! Phải rồi, cô là một vị thần, vậy cô có thể làm gì bây giờ?"
Mặt Lize đỏ bừng trước lời châm biếm của tôi. "Nếu không phải vì cô thì tôi vẫn là người hoàn hảo! Mọi người trong thế giới này sẽ hạnh phúc! Vì cô, tôi không biết câu chuyện sẽ đi đâu về đâu! Cô định chịu trách nhiệm thế nào đây?"
Phía sau đầu tôi nhức nhối.
Sao con quái vật này lại được sinh ra vậy?
Tôi từ từ xuống giường.
Lize ngập ngừng lùi lại, nhưng tôi nắm lấy hai cánh tay của cô ta.
"Đây là điều bình thường như cân đường hộp sữa, Lize. Cuộc sống chính là việc không biết điều gì sẽ xảy ra phía trước, và sống một cuộc sống như thế này mới là ý nghĩa của con người!"
"Đừng nói nhảm nữa!"
"Đừng để đầu mọc mỗi tóc như thế! Mọi người khác đang sống mà không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, kể cả những nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này. Cô coi thường họ vì cô đã biết trước tương lai, nhưng cô biết không?"
Tôi xoay Lize đối mặt với tấm gương trên bàn trang điểm của mình.
"Cô là người đã quên cách đối mặt với tương lai không xác định phía trước, có khả năng thao túng các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này. Nhưng tất cả mọi người, ngoại trừ cô, đều đã quen với điều đó, mọi người đều biết rằng không biết kết cục của họ như thế nào."
Đôi mắt Lize chớp liên hồi. "Điều này không công bằng.... Tôi là người viết câu chuyện này.... Tôi là nhân vật chính!"
"Chắc hẳn điều đó là in sâu trong tâm trí cô rồi, vì cô vừa làm bài kiểm tra mang tên cuộc sống trong khi mắt dính chặt vào tờ đáp án. Xin lỗi vì đã dội một gáo nước lạnh vào ảo tưởng đó, nhưng tôi mới là nhân vật chính trong chính cuộc đời của mình, không phải là một nhân vật phụ làm nền cho cô!"
Một ý nghĩ mà tôi không bao giờ nghĩ đến khi là Choi Soo Na ở kiếp trước bật ra khỏi miệng tôi.
Giá như tôi nhận ra điều này trước đó.
Nếu lúc đó tôi đã làm như vậy, tôi sẽ không giữ im lặng khi bị đối xử bất công ở nơi làm việc, tôi đã tát cho tên bạn trai cũ một phát vì tội cắm sừng tôi, và tôi đã ném ông anh trai mình đi từ đầu.
'Có lẽ tôi được tái sinh thành Edith vì tôi đã sống cuộc đời của mình một cách cẩu thả.'
Mặc dù tôi cảm thấy tội lỗi, nhưng đó không phải lý do tôi không thể thúc ép Lize mạnh hơn.
Nếu không có Lize, nếu không có trải nghiệm với tư cách là Edith, thì tôi đã chấp nhận tất cả, thậm chí định nhắm mắt xuôi tay với trái tim trĩu nặng.
Tôi quay lại đối diện với Lize.
Cô ta chỉ là một đứa trẻ cứng đầu phản xã hội.
"'Tôi từ chối sự ám ảnh của anh' là một cuốn tiểu thuyết giải trí, nhưng thế giới sẽ không sụp đổ nếu cô không tiến đến kết cục mà cô đã đặt ra cho mình; nếu có thì có thể đó là một kết thúc vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn."
"Đừng khiến tôi bật cười! Không có kết cục nào hạnh phúc hơn kết cục ban đầu cả, từ giờ trở đi tôi sẽ già và xấu xí, tất cả là lỗi tại cô!"
"Cô đã bao giờ già đi chưa?"
"Gì?"
"Cô đã bao giờ đủ lớn để nói điều những điều như vậy chưa?"
Lize lắc đầu theo phản xạ.
"Vậy thì ngậm mồm vào. Tôi dự định sẽ vui vẻ ngay cả khi tôi già đi."
"Nhưng với một khuôn mặt nhăn nheo và xấu xí...."
"Đối với Cliff, cô sẽ mãi mãi xinh đẹp. Miễn là cô đừng cố tiếp tục làm cho mọi người yêu thích cô như này nữa. Nếu cô không thể buông bỏ điều đó, cái kết nhận được là cô sẽ không bao giờ được mọi người yêu thích... và cô sẽ đánh mất cả Cliff."
Tôi buông cánh tay mình ra khỏi Lize.
"Kiếp trước cô là nhà văn đúng không? Có lẽ cô nên nghĩ về một cái kết hạnh phúc hơn. Đó là những gì tôi có thể khuyên cô."
Huyết áp của tôi đang tăng cao, và tôi cảm thấy khá mệt mỏi vì phải nói nhiều.
"Killian!"
Killian mở cửa phòng ngủ khi tôi gọi.
"Lize nói cô ấy sẽ về ngay bây giờ. Tạm biệt, Lize."
Tôi nghiến răng mỉm cười với Lize, người trông như sắp khóc.
Lize, mặc dù tôi rất ghét cô hiện tại, nhưng tôi chúc cô sẽ sớm tỉnh ngộ và có được một cuộc sống như ý.
***
Khi Edith đã hồi phục tương đối và Lize đã lấy lại bình tĩnh của mình, công tước Ludwing mở cổng vào dinh thự.
Công tước Ludwing suýt bị chìm trong những món quà chúc mừng, lời mời và yêu cầu thăm hỏi sau chiến thắng và nhận được tư cách chính thức là một trong những cận thần thân tín nhất của Hoàng đế.
Trong số đó có bá tước Sinclair, người nhận được thư đồng ý từ công tước khá sớm.
Chỉ điều đó thôi đã khiến sự kiêu ngạo của anh em nhà Sinclair bay lên trời.
"Chúc mừng ông đã giành chiến thắng trong chiến tranh lãnh thổ, ngài và các con trai ngài đã rất xuất sắc!"
Bá tước Sinclair chào công tước Ludwig với nụ cười rạng rỡ.
Đáp lại lời chào, khen ngợi con trai ông nhiều hơn là ông ta, công tước nhìn qua Cliff và Killian đang ngồi bên cạnh mình và gật đầu đầy tự hào.
"Những quý ông này đã phải trải qua một thời kỳ khó khăn."
Dừng lại một lúc trước hình ảnh tự hào của công tước Ludwing, bá tước Sinclair đề cập đến một chủ đề dự đoán sẽ làm cho công tước tức giận.