Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường
Chương 130
Edit: Dưa Hấu
---
"Bác sĩ nói cô nên cẩn thận trong một tháng, nên hãy thoải mái để tôi chăm sóc cho cô."
Anna nói với giọng chuyên nghiệp trong khi cởi quần áo tôi bằng đôi bàn tay khéo léo của mình.
Nhưng tôi biết đằng sau lời nói đó là sự chân thành của Anna.
Bởi vì khi mọi người nói xấu về tôi, hoặc nói họ không biết, không thấy, thì cô ấy luôn đứng lên bảo vệ tôi qua mọi cuộc thẩm vấn khắc nghiệt.
"Khi chúng ta đến Ryzen, tôi sẽ cho cô làm hầu gái riêng của tôi trong vài năm, và sau đó sẽ thăng chức cho cô lên làm hầu gái trưởng."
Tôi nghĩ sẽ hơi quá nếu yêu cầu cô ấy kham chức vụ đó luôn với độ tuổi hiện tại của cô ấy. Nhưng cô ấy thông minh và nhạy bén nên sẽ không mất quá nhiều thời gian để cô ấy trở thành hầu gái trưởng.
Sau khi lau người cho tôi xong, Anna ngay lập tức đi chuẩn bị bữa sáng cho tôi. Thông thường, chúng tôi ăn sáng và trưa và khoảng 11 hoặc 12 giờ, nhưng Killian nhất quyết muốn một món súp khai vị nhẹ nhàng.
Tất nhiên, món súp không hề 'nhẹ' như lời anh nói, nó thường được làm bằng những nguyên liệu quý giá mà Killian đã kiếm được ở khắp mọi nơi.
"Súp hôm nay có nấm và thịt bò băm."
Theo mô tả của Anna, nó giống như súp Ottogi (thương hiệu các món ăn liền) mà tôi thỉnh thoảng ăn ở kiếp trước, nhưng thịt bò trong súp này đến từ nơi chuyên cung cấp thịt bò nổi tiếng, và nấm nhìn còn đắt hơn cả thịt bò.
"Tôi sẽ ăn nó thật ngon miệng."
Khi tôi múc hết thìa này đến thìa khác, Killian bước vào phòng tắm để tắm và thay đồ.
Và Anna sẽ ở bên cạnh tôi trong khi Killian làm những việc anh ấy phải làm trong ngày, và khi anh ấy quay lại và ở bên cạnh tôi, cô ấy sẽ đi làm việc khác.... và nó cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Nhưng hôm nay, Killian trở lại sớm hơn mọi ngày và cùng tôi ăn sáng, anh ấy trông không vui cho lắm.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là...."
"Chỉ là......?"
Killian ném cho tôi một cái nhìn có vẻ phức tạp quắn quéo, rồi thở dài nặng nề.
"Anh nhận ra mình là một người không mấy khách quan khi đánh giá người khác."
"Đột nhiên vậy? Ý anh là gì?"
"Không biết tại sao suốt mấy năm qua, anh luôn nghĩ Lize như một thiên thần. Ngoài ra, anh còn nghĩ rằng cha anh và anh trai anh là người liêm chính công tư phân minh, thực sự...."
Đó là vì anh phải đi theo dòng chảy nguyên tác đó bro....
Nhưng tôi biết mình không thể nói điều này với Killian nên tôi chỉ cười.
"Tại sao anh lại nghĩ thế?"
"Lize vẫn giả ngu về chuyện xảy ra hôm đó. Mặc dù có rất nhiều nhân chứng.... và mẹ anh và Cliff đang đau lòng vì cô ấy."
Nhìn lại cô, Killian có vẻ tức giận muốn lật bàn. Chắc hẳn anh đã cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình trước mặt tôi.
"Cha anh đang giữ khoảng cách với Lize, nhưng anh nghĩ Cliff đã dỗ dành mẹ, người không biết toàn bộ câu chuyện, và bà ấy hỏi anh... liệu anh có thể tha thứ cho Lize một lần hay không. Anh bực mình và nói rằng nó không phải là việc của anh, thế nên bà ấy yêu cầu anh hỏi em... một lần."
Tôi gật đầu.
Ném Cliff sang một bên, không phải là tôi không thể hiểu được cảm xúc của nữ công tước.
Dù bà ấy có thương hại tôi đến đâu, thì bà ấy cũng mới chỉ quen tôi một năm, trong khi Lize đã như con gái ruột của bà ấy suốt sáu năm qua.
Tôi nghĩ lại về Lize trong nguyên tác, cô ấy hẳn là một người tốt, thông minh và luôn sát cánh cùng bà ấy trước khi tôi bước vào ngôi nhà này.
Và vì nữ công tước không biết toàn bộ sự thật về những chuyện đã xảy ra ở nơi hành quyết và những gì xảy ra từ trước đến nay, nên bà ấy không thể ghét Lize đến mức đuổi cô ta ra khỏi nhà, ngay cả khi cô ta đã làm một số điều kỳ lạ.
Thế nên, nếu tôi nói rằng tôi không thể tha thứ cho cô ta, nó chỉ khiến tình cảm giữa chúng tôi rạn nứt.
"Killian. Như nữ công tước và Cliff nói, hay coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ít nhất là ở ngoài mặt."
"Anh biết em sẽ nói vậy, nên anh mới không muốn hỏi."
Killian nghiến răng.
"Bực quá đi, đến anh còn không thể tha thứ cho chính bản thân mình. Anh không hiểu làm thế nào mà em mong đợi anh sẽ tha thứ cho một người đã lừa dối chúng ta suốt thời gian qua như vậy. Anh thậm chí còn không thể tha thứ nổi cho chính mình!"
Ừ thì, tôi cũng không thể hiểu được điều này từ những người từng muốn đuổi tôi đi nhất.
Nói vậy chứ tôi hiểu cảm giác của killian, cũng như tôi hiểu cảm giác của nữ công tước và Cliff.
Đầu tiên, Cliff điên khùng, một người sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Nhưng ngược lại, Killian, có điều gì đó khá đơn thuần bên dưới vẻ ngoài dữ dằn của anh.
Và dù rất tự hào với cái tên Ludwing nhưng anh lại ghét sự không trung thực.
'Nhưng chừng nào Cliff còn ám ảnh với Lize thì rất khó để chúng ta đuổi cô ta ra ngoài; nó chỉ khiến Killian trở nên tệ hơn thôi.'
Tất nhiên, tôi cũng khó chịu với Lize.
Việc cô ta đã mỉm cười như thiên thần suốt một thời gian qua, lừa dối và cố gắng giết tôi, khiến tôi ớn lạnh sống lưng và lông trên người tôi dựng đứng.
Nhưng tôi có thể hiểu mức độ nào đấy. Cô ta là nữ chính bị tác giả ảnh hưởng nhiều nhất.
Cuối cùng, tôi quyết định chọn con đường an toàn là nắm bắt cơ hội này thay vì bảo vệ lòng tự trọng bằng cách một hai phải phân thắng bại.
"Sao phải đuổi một người con gái đã chăm sóc cho mẹ anh suốt sáu năm qua? Hơn nữa, cô ấy không còn nơi nào để đi."
"Tuy là vậy, nhưng...."
"Và bất kể chuyện gì xảy ra đi nữa, Cliff cũng sẽ cưới Lize, người sẽ trở thành chị dâu của anh."
Killian siết chặt nắm đấm. "Ước gì anh được sinh ra trước anh trai mình..."
"Thế thì anh sẽ làm người thừa kế chứ? Vậy thì anh sẽ không thể lấy được em, đúng không?"
"Ừ...không thể...."
Tôi không biết có phải anh ấy nói vậy để khiến tôi thấy dễ chịu hơn không, nhưng tôi không thể không cười trước giọng điệu cáu kỉnh của anh ấy.
"Nói thật, em cũng từng ghen tị với Lize, có lẽ cô ấy cũng vậy. Cô ấy chỉ muốn thu hút sự chú ý của anh sau khi tất cả đổ dồn về em."
"Tại sao? Cô ấy nói cô ấy yêu anh trai anh."
"Có nhiều người nghĩ rằng càng có nhiều tiền và tình yêu thì càng tốt."
Killian vẫn còn hơi bối rối, nhưng anh ấy không có vẻ muốn phản đối lời nói của tôi.
Tôi mỉm cười trước vẻ mặt bất mãn của anh ấy và đưa ra điều kiện.
"Thay vào đó...."
"Hả?"
"Bề ngoài, chúng ta có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng em muốn có người phải chịu trách nhiệm với việc này. Nếu anh muốn kết thúc chuyện này một cách êm đẹp, đừng nói không với em."
Killian nhếch mép cười, tâm trạng của anh đột nhiên phấn chấn hơn.
"Anh thích nụ cười đó của em."
"Anh có gu thẩm mỹ mặn đấy."
Chúng tôi cười với nhau như những kẻ phản diện trong một vụ lừa đảo.
Nhưng tôi là nạn nhân, người có trái tim thánh mẫu!
***
Buổi tối sau khi Killian nói chuyện với tôi, Lize hốc hác đến phòng Killian cùng với Cliff nơi tôi đang nằm.
"Đã lâu không gặp, cả hai người."
Tôi chào đón họ, mỉm cười rạng rỡ nhất có thể.
Dĩ nhiên, họ không ngu đến mức không nhận ra sự mỉa mai trong đó.
"Tôi xin lỗi vì đã ghé thăm muộn."
Người đáng lẽ phải xin lỗi tôi lại tránh ánh mắt của tôi, và Cliff xin lỗi thay mặt cô ta.
"Trước hết, tôi đã hiểu lầm cô suốt thời gian qua, Edith...."
"Cliff."
Tôi mạnh mẽ cắt lời anh ta. Tôi không muốn nói dài dòng văn tự.
"Xin lỗi, nhưng tôi không có câu hỏi nào dành cho anh. Tôi muốn nói chuyện riêng với Lize."
Cả Cliff và Killian đều trông lo lắng cùng một lúc.
Cliff lo lắng cho Lize, còn Killian lo lắng cho tôi.
Bởi vì Lize đã cố gắng làm hại tôi.
"Không sao đâu, Killian. Chuyện đó sẽ không xảy ra lần thứ hai đâu, đúng không, Lize?"
Lize miễn cưỡng gật đầu, trông vô cùng lo lắng.
Cuối cùng, trong phòng ngủ còn mỗi tôi và Lize.
Killian và Cliff quyết định đợi ở bên ngoài phòng ngủ, phòng trường hợp không may xảy ra.
Khi Killian và Cliff rời khỏi, phòng ngủ trở nên tĩnh lặng, tôi nhìn Lize một lúc lâu.
Cô ấy vẫn là người phụ nữ xinh đẹp rực rỡ, nhưng cô ấy không còn vẻ rạng rõ như lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy nữa.
Không phải vì tôi đã quen với vẻ đẹp của cô ấy.
Mà bản thân cô ta đã mất đi hào quang nhân vật chính.
"Không ai nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu, nên hãy nói thật đi."
"....được thôi, dù sao chúng ta cũng ở đây rồi."
Giọng của Lize không giống với người phụ nữ mà tôi biết trước đây.
Tôi cảm thấy tim mình nhảy lên khi cuối cùng cũng có cơ hội biết về con người thật của cô ấy.
"Tôi sẽ hỏi cô từng điều một. Hãy bắt đầu từ vụ rò rỉ tài liệu khoảng một năm về trước. Là cô đã giả mạo chữ viết của tôi à?"
Lize thở dài nặng nề và gật đầu.
Tôi đã mường tượng ra rồi, nhưng câu trả lời thẳng thắn này khiến cho tôi cảm thấy hơi kỳ cục.
"Việc đầu độc bằng sợi chỉ cũng do cô thực hiện....?"
Một lần nữa, Lize nhẹ nhàng gật đầu.
"Cô đã tự bôi thuốc độc và đầu độc chính mình....?"
"Không khó lắm đâu."
Tôi lắc đầu không tin nổi.
Nhưng chợt nhớ đến một người.
"Có phải cô... đã giết cô hầu gái đã chứng kiến cô tự đầu độc bằng sợi chỉ thêu đó không?"
Lần này cô ta nhẹ nhàng gật đầu.