Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 132

Edit: Dưa Hấu

---

"Tôi nghe nói nữ công tước đã suýt gặp rối vì mưu đồ hèn nhát của gia tộc Riegelhoff. Làm sao những người được gọi là quý tộc như vậy lại có thể làm ra những thủ đoạn bẩn thỉu như thế, đúng là một lũ hèn nhát!"

Mặc dù vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng bá tước Sinclair đang rất phấn khích khi nghe tin hot này.

'Đây là tin tốt cho nhà ta!'

Kế hoạch của ông ta đã đi được nửa đường.

Ông ta vừa nghe nói Hoàng đế đã giao quyền xử lý gia tộc Riegelhoff cho công tước Ludwing và toàn bộ gia quyến nhà Riegelhoff đã bị chém đầu rồi treo thị chúng ở cung điện hoàng gia.

Ông ta đang cố để mình không cười quá nhiều hiện giờ.

"À, đấy không phải là một ký ức dễ chịu nên dừng lại ở đây thôi."

"Ôi tôi xin lỗi. Tôi chỉ là quá tức giận mà không thể kiềm được, thưa ngài công tước."

Mặc dù xin lỗi nhưng bá tước Sinclair cho rằng mọi chuyện vẫn đang diễn ra suôn sẻ. 

Ông ta liếc nhìn Leila, người đã đi cùng ông và bắt đầu nói về quyền phân phối quặng sắt ở miền bắc mà ông ta mới được sở hữu gần đây.

Leila nhìn Killian đắm đuối, rồi nhanh chóng giả vờ lo lắng trước ánh nhìn của cha cô ta.

"Nhân tiện, ngài công tước, ngài đã nghĩ về cuộc trò chuyện lúc trước chưa?"

"Ý cô là cuộc trò chuyện nào?"

"Về hôn nhân...... của ngài Killian ạ."

Đôi mắt Killian mở to nghi nghe điều đó.

"Ý cô là gì?"

Bá tước Sinclair ném ánh mắt ân cần đầy thông cảm như thể ông ta biết hết mọi thứ cho anh.

"Tôi nghe nói cậu đã gặp rất nhiều rắc rối vì cuộc hôn nhân giả tạo với con gái của gia tộc Rigelhoff."

"Ông nghe từ đâu?"

"Việc tôi nghe từ đâu không quan trọng. Đúng là bá tước Riegelhoff đã dâng con gái của mình cho ngài để đổi lấy quyền phân phối quặng sắt và lòng trung thành với hoàng đế."

"Đúng là thế, nhưng..."

"Rufus Riegelhoff, người đàn ông cáo già quỷ quyệt đó!"

Bá tước Sinclair ngắt lời Killian khi anh cố nói thêm điều gì đó.

"Bây giờ cái gai mang tên Riegelhoff đã được nhổ, và đã đến lúc cậu phải đi lấy người vợ mới, đó là lý do tôi đã tiến cử Leila làm vợ cậu cho ngài công tước, bằng tất cả sự tôn trọng."

Má của Leila đỏ bừng, và cô ta nhìn thẳng vào mắt Killian trước khi cúi đầu xuống.

Cô ta cố gắng kìm nén, nhưng nụ cười hạnh phúc đang lan tỏa trên khuôn mặt cô ta.

Tuy nhiên, Killian không chịu nổi điều đó.

Anh cau mày và từ từ quay sang công tước. "Cha, điều đó là thật sao?"

"Đúng là cha đã nhận được một lời đề nghị như vậy."

"Và cha muốn thuyết phục con à? Con đã có vợ rồi."

Sau đó bá tước Sinlair bồi thêm. "Tôi có thể hiểu cậu không thích những cuộc hôn nhân cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Nhưng hơn một nửa số cuộc hôn nhân trong giới quý tộc đều do sắp đặt, và cậu là con cháu của công tước nên phải đặt lợi ích của gia tộc mình lên hàng đầu."

"Ý ông là tình cảm của tôi không đáng một đồng à?"

"Ôi, không! Leila thân yêu của tôi luôn thầm mến mộ cậu từ lâu, và con bé sẽ là một người vợ tốt, chung thủy với cậu, con điếm Riegelhoff đó có xách dép đuổi theo cũng không nổi!"

Lời của bá tước Sinclair nhằm vào việc làm mất uy tín của gia tộc Riegelhoff, kẻ thù của gia tộc Ludwing, nhưng chúng chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa của Killian.

Nhìn bá tước Sinclair đưa mồm đi chơi xa mà không kịp phanh lại, công tước Ludwing vắt tay lên trán.

"Sao ông dám xúc phạm con dâu của nhà Ludwig, bá tước Sinclair?"

Tâm trạng ngày càng dữ dội của Killian khiến bá tước Sinclair và Leila bối rối.

"Sao đột nhiên cậu lại thế này, ngài Killian? Không phải cô ta đã chết rồi sao!"

"Ai chết? Edith Ludwing, hiện tại là phu nhân lãnh chúa Ryzen, vẫn đang sống khỏe mạnh. Ông vừa nói gì cơ, con điếm?"

Nắm đấm của Killian đang run lên.

Chỉ sau đó Bá tước Sinclair mới nhận ra rằng Edith chưa chết và cô vẫn là vợ của Killian.

Nhưng điều đó không khiến ông ta lùi bước.

"Ồ, trước tiên, tôi xin lỗi. Tôi không có ý xúc phạm nhà Ludwing. Nhưng thưa ngài Killian, hãy nghĩ kỹ về điều đó."

"Nghĩ kỹ về cái vẹo gì?"

"Anh là con trai thứ hai của công tước Ludwing, nhưng sắp trở thành thân tín trung thành với hoàng đế và là một tân bá tước. Liệu một người đàn ông như vậy có lấy con gái của kẻ phản bội làm vợ hay không?"

Killian cảm thấy anh có thể rút kiếm ra và chém bay đầu người đàn ông này bất cứ lúc nào.

"Killian. Bình tĩnh. Dù sao ông ta cũng là đồng minh của gia tộc ta và là người phục tùng  trung thành của hoàng đế."

Trước khi anh kịp đá lòng kiên nhẫn đi xa, bàn tay của Cliff đã đặt lên tay Killian, giữ chặt chuôi kiếm của anh.

Killian hít sâu một hơi rồi hạ giọng lạnh lùng nói. "Tôi, tôi yêu Edith sâu đậm. Tôi phát điên vì cô ấy và cô ấy là người vợ duy nhất của tôi."

"C-cái gì?"

"Tôi nghĩ ông chưa hiểu rõ vấn đề, nên tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ bỏ qua lần này, nhưng nếu ông còn cố chọc vào ổ kiến lửa như vậy... ông sẽ phải sẵn sàng đối mặt với người sẽ trở thành kẻ thù của ông, bá tước Sinclair."

Nhìn thấy Killian như vậy, công tước Ludwig thở dài và nhún vai. "Tôi xin lỗi, bá tước, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên kết thúc cuộc nói chuyện ở đây."

Đó là một mất mát lớn đối với bá tước Sinclair và Leila.

Nhưng tin xấu không dừng lại ở đó.

"À, nhân tiện đây, tôi nghĩ chúng tôi không nên làm phiền ông về quyền phân phối quặng sắt."

"Gì cơ ạ?"

"Khi gia tộc Riegelhoff bị xử tử, hoàng đế đã tịch thu quyền phân phối quặng sắt phía nam của họ, và ngài đã tốt bụng trao cho chúng tôi quyền đó."

Bá tước Sinclair cảm thấy thế giới sắp sụp đổ.

Để có thể bắt tay với công tước Ludwing, ông ta đã mạo hiểm chịu nhiều tổn thất lớn đề giành quyền phân phối quặng sắt ở phía bắc.

'Nếu đối tác tiềm năng của quặng sắt không còn, việc kiểm soát và phân phối quặng sắt còn có ý nghĩa gì?'

Lần này, tay bá tước Sinclair bắt đầu run rẩy.

Lúc này, ông ta cần có cọng rơm cứu mạng nào đó.

"Tôi-tôi hiểu rồi, nhưng, thưa ngài, tôi đã định nói với ngài điều này lâu rồi..."

"Cái gì?"

"Cho dù bản hợp đồng có ghi gì đi chăng nữa thì mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái không thể bị chia lìa, và đã đến lúc ông nên trả lại Lize cho tôi."

Và bá tước Sinclair đã thở ra một câu mà không thể thối hơn.

"Có phải ông... đang cố trêu ngươi tôi đấy à?"

Một cơn giận mà Killian không thể sánh bằng đến từ công tước.

"Chắc ông nghĩ bản hợp đồng tôi và ông đã ký là một trò đùa."

"Nhưng làm gì có luật pháp nào trên thế giới cấm cha mẹ chăm sóc con cái của mình đâu?"

Công tước trừng mắt. "Không phải từ một người cha sẵn sàng giao bán con gái mình để gán nợ, phải không, bá tước?"

Lần này đến phiên Killian lên tiếng, nắm lấy tay Cliff. "Khoan đã nào, anh trai. Không phải anh là người đã ngăn tôi xiên ông ta sao?"

Cliff nắm chặt con dao mở thư trên bàn.

Bá tước Sinclair và Leila, những người cho rằng anh ta chỉ đang nghịch con dao mở thư, giật mình lùi lại khi nghe những lời của Killian.

Cuối cùng, bá tước Sinclair cuối cùng phải thất vọng trở về trắng tay.

Trên đường ra khỏi phòng khách, ông ta nhìn thấy Lize đang ngồi bên đống lửa trong phòng khách tầng một.

Đôi mắt của bá tước Sinclair sáng như đèn pha ô tô và lao về phía cô ta.

"Lize! Lize!"

Ông ta gọi tên cô ta thảm thiết, Lize quay lại với vẻ mặt khó hiểu.

"Lize, về nhà thôi. Ta không quan tâm người ta nói gì, con là con gái cha, và con cần phải sống cạnh gia đình mình!"

"Gia đình......?"

"Đúng, gia đình! Gia đình của con là bọn ta, không phải là những người không cùng huyết thống với con! Hãy để quá khứ ngủ yên. Từ giờ trở đi, người cha này sẽ nuôi dạy con...."

"Phụt!"

Bá tước Sinclair, người đang cố dỗ ngon dỗ ngọt Lize bằng cách chơi bài tình cảm vì cô ta ngây thơ, đã bị đứng hình 5s trước sự châm biến rõ ràng của cô ta.

"Ông không chỉ đưa tôi đến thế giới này theo ý ông, cướp mẹ khỏi tôi, rồi ngược đãi tôi, giờ ông nói tôi hãy để cho quá khứ ngủ yên à?"

"Lize......?"

"Gia đình...... à, cứ gọi nó gia đình như ông muốn, vậy ông sẽ phải trả khoản nợ của mình cho công tước một lần nữa, ông đã chuẩn bị sẵn 30 triệu senna chưa?"

Bá tước Sinclair há hốc mồm khi nhắc đến tiền.

Lize mỉm cười mỉa mai, như thể cô ta biết ông ấy sẽ làm vậy.

"Dỏng tai lên mà nghe," cô ta nói, "Tôi không chấp nhận những người như ông là gia đình của mình, thậm chí nếu ông là một thành viên Ludwing."

Đôi mắt của bá tước Sinclair mở to khi nghe điều đó, không giống Lize chút nào.

"Thế giới sẽ không sụp đổ nếu cô không tiến đến kết cục mà cô đã viết; nếu có thì có thể đó là một kết thúc vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn với cô."

Lize nhớ lại những gì Edith đã nói.

Tuy đau lòng nhưng cô ta phải chấp nhận nó ít nhất là lúc này.

Và với điều đó, cô ta quyết định nói lời tạm biệt với quá khứ giả vờ tử tế đầy thảo mai của mình.

Cô ta luôn run rẩy và chảy nước mắt cá sấu trước mặt bá tước Sinclair vì hành động giả tạo tốt bụng của ông ta, và cô ta luôn muốn chửi ông ta to đầu từ lâu rồi.

"Li- Lize... ôi chúa ơi, nhân phẩm con đã trở nên thối nát khi sống ở đây!"

"Thật thô lỗ khi nói điều đó với vị hôn thê của tôi!"

Cliff, người đứng sau bá tước Sinclair, nói bằng giọng trầm thấp.

"H-hôn thê của cậu?"

"Đúng, cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, không phải con gái ông."

"Vậy tôi sẽ sớm trở thành bố vợ của cậu, ha ha ha!"

"Có cần tôi cho ông xem lại điều khoản hợp đồng không? Ông không có quyền, không có liên quan và không thể đòi cô ấy lại."

Nghe những lời đó, bá tước Sinclair, người đang cau mày trước hành vi của Lize, lên tiếng.