Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 129

Edit: Dưa Hấu

---

"Ngay khi em khỏe hơn, chúng ta sẽ đến Ryzen ngay lập tức. Đến một nơi mà em sẽ không còn bị gây tổn thương nữa, và nơi chúng ta có thể cùng nhau sinh sống."

"Anh có chắc em làm vậy được không?"

"Anh không biết em đang nói gì nữa, một lãnh chúa dẫn vợ về lãnh địa của mình, thì anh còn phải nhìn sắc mặt ai à?"

"Không phải, vậy thì được thôi."

Với tôi, tôi đã cho Killian rất nhiều cơ hội rồi.

Nếu sau này anh có hối hận thì đó là lỗi của anh.

***

Một tiếng thở dài phát ra từ phía xa của căn phòng tối tăm.

Căn phòng tối không phải vì mặt trời đã lặn. Mà là vì Lize, người như đang trải qua một cơn khủng hoảng tinh thần, đã nằng nặc đòi kéo tất cả rèm cửa lại.

"Anh nghĩ anh nên hỏi em điều này, Lize. Tại sao em lại muốn loại bỏ... Edith?"

Cliff thở dài, nhỏ giọng hỏi Lize, người đang chùm chăn kín mít.

"...anh không hiểu." Lize trả lời, giọng cô ta gần như thì thầm.

Cliff lại thở dài một hơi.

Đã một tuần kể từ khi Lize tự nhốt mình trong phòng.

Về những chuyện xảy ra trong ngục tối, cô ta khóc quấy và hỏi tại sao không ai tin cô ta, sau đó nói cô ta không biết tại sao mình lại hành động như vậy. Sau đó, khi công tước đến và thẩm vấn cô ta, thì cô lại thay đổi câu chuyện và nói cô ta không nhớ gì hết.

Hành vi của Lize rõ ràng là đáng ngờ, và gia tộc Ludwing không còn bị ràng buộc bởi nguyên tác nữa, không còn bảo vệ vô điều kiện cho cô ta như trước đây.

Những nghi ngờ trước đây nhắm vào Edith, giờ lại hướng vào Lize, và cô ta không thể trả lời chi tiết từng câu hỏi của họ.

Công tước Ludwing, người đã yêu thương Lize như con gái ruột và tin tưởng cô ta vô điều kiện, cảm thấy bị phản bội và sốc. Ông ấy thậm chí không dám nói cho nữ công tước biết vì sợ bà ấy có thể sụp đổ vì quá kinh ngạc.

Nhưng Cliff là một người tin mù quáng vào Lize, cho dù thế giới có thay đổi thế nào.

"Em không cần anh hiểu để giúp em; nếu em muốn anh làm vậy anh đã làm cho em rồi. Tại sao em không nói với anh?"

Tiếng nức nở ngừng lại.

"Anh có nghĩ rằng nếu em nói cho anh biết, anh vẫn sẽ yêu thương và ở bên em chứ?"

"Đương nhiên anh sẽ. Đêm trước khi Edith rơi xuống hồ, em thật sự nghĩ rằng anh đã đến đó mà không biết gì ư?"

Khí đó, đầu của Lize cuối cùng cũng thò ra khỏi chăn.

"Anh... biết?"

Cô ta tin rằng mình có thể chi phối Cliff ra đó để đánh lạc hướng người lái tàu trong khi cô ta cử người đến phá bánh lái trên du thuyền của Killian.

"Đột nhiên em nói em bị rơi một chiếc hoa tai trên du thuyền của anh vào đêm trước khi Killian và Edith đi du thuyền, và thậm chí ngay cả anh, người đàn ông ngu ngốc nhất trên đời, cũng có thể đoán ra em đang âm mưu chuyện gì đó."

Lize bàng hoàng.

Nhưng lời thú nhận của Cliff không dừng lại ở đó.

"Sự thật là, lý do anh đề xuất Edith đi du thuyền, và lý do anh nói em biết về chuyện này... là để xem em nghĩ gì."

"Cái gì?"

"Tất nhiên là anh không biết rằng em muốn giết Edith, nhưng anh đã lờ mờ đoán ra điều đó."

Bất cứ ai cũng sẽ ngạc nhiên khi biết rằng người họ nghĩ rằng họ đã nắm trong lòng bàn tay không chỉ biết rõ ý định của họ, mà còn sẵn sàng hùa theo.

"Vậy sao anh không nói gì với em?"

"Bởi vì nếu anh nói, em sẽ che giấu bản thân kỹ hơn, kể cả  với anh."

Khi thấy Lize từ chối nói thật mọi chuyện với mình, mặc dù anh ta đã dâng cho cô ta mọi thứ cô ta muốn, Cliff nghĩ cô ta giống như một chú chim luôn sẵn sàng tung cánh bay đi.

Một chú chim thông minh, xinh đẹp sẽ hót lanh lảnh trên vai bạn, giả vờ yếu đuối và ngây thơ khi muốn, nhưng sẽ bay đi khi ngửi thấy mùi nguy hiểm.

"Anh biết từ lúc anh gặp em và cảm thấy em không giống như những người khác, bởi vì em có vẻ đoán trước được tương lai. Ngay cả sự bất hạnh của em hình như cũng do chính tay em tạo ra."

Mỗi khi Lize bị rình rập và đối mặt với những mối đe dọa, cô ta luôn biết cách để xoay chuyển tình thế có lợi cho mình.

Cho dù cô ta không tự mình ra tay, thì những người xung quanh cô ta sẽ làm cho hoặc sẽ gặp một sự trùng hợp may mắn nào đấy.

"Thoạt đầu, anh chỉ nghĩ em thật may mắn, sau đó anh lại thấy em có mối quan hệ tốt với đúng người đúng thời điểm, và anh nghĩ em thật đặc biệt vì những sự trùng hợp và mối quan hệ liên tục lặp lại, không có ngoại lệ, em nhận trái ngọt một cách dễ dàng... đó là khi anh nhận ra em thật đặc biệt."

Lize bất ngờ khi Cliff đã nhìn thấu cô ta từ lâu.

Suốt thời gian qua, cô ta nghĩ rằng mình như một vị thần với tất cả mọi người, bao gồm Cliff, chỉ là những sinh vật do cô ta tạo ra và không thể vượt qua cô ta....

'Điều đó có nghĩa là tôi chưa bao giờ hiểu rõ các nhân vật do tôi tạo ra, chưa bao giờ hoàn toàn kiểm soát họ. Vậy thì tôi... tôi là ai? Không, tôi là ai?'

Khi Lize lấy tay che miệng, vẫn đang chìm đắm trong cảm giác bàng hoàng đang từ từ trào dâng, Cliff cẩn thận tiến lại gần và ôm cô ta trong vòng tay mình.

"Anh không quan tâm em là ai, anh không quan tâm em định làm gì, anh chỉ muốn Lize, anh muốn em. Em có thể dựa vào anh được không?"

"Em... sẽ già đi, và em sẽ trở nên xấu xí và yếu đuối."

"Không phải lão hóa là điều tự nhiên của con người ư? Anh muốn già đi cùng em."

"Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra với em trong tương lai. Tất cả những sự may mắn trùng hợp mà anh nghĩ là kỳ quái, nó sẽ không xảy ra. Em không còn đặc biệt nữa."

"Anh sẽ ở bên em. Anh sẽ là thanh kiếm và khiên của em. Nếu em muốn bất cứ thứ gì, anh sẽ lấy nó và đặt dưới chân em."

Lize lắc đầu trước lời thề của Cliff. Cô ta từ chối tin rằng việc già đi và xấu xí, gặp thất bại cũng không sao. Ai có thể yêu người không xinh đẹp và không có tài năng?

Lize coi lời thề của anh ta như gió thoảng ngang tai, chỉ là lời an ủi để cô ta vượt qua khoảnh khắc này.

"Đừng nói dễ nghe như thế. Nếu em tin lời anh, dựa vào anh, và nếu sau này anh bỏ rơi em, ai sẽ chịu trách nhiệm cho em?"

Lize chỉ quan tâm đến vết thương của mình mà không nhận ra cô ta đang làm tổn thương Cliff.

Nhưng Cliff, người đã yêu cô ta đến mức nửa điên dại, vẫn cuồng si cô ta cho dù cô ta ích kỷ.

"Nếu em muốn, anh sẽ viết cho em một bản hợp đồng. Anh sẽ đưa cho em dây xích của anh. Em sẽ là một người đặc biệt có thể kiểm soát Cliff Ludwing như em muốn."

Lize, biểu tượng của lòng tự ái độc ác, cảm nhận được những giới hạn mà Cliff dành cho cô ta qua lời thú nhận và lời thề yêu cô ta.

'Anh không muốn me nổi bật như Lize Sinclair. Anh chỉ muốn em đơn thuần là người yêu và vợ anh. Cliff thật ích kỷ!'

Nhưng Lize không muốn cố gắng như Edith để trở nên đặc biệt bằng chính con người mình.

Cô ta chỉ muốn tỏa sáng mà không có nếp nhăn, như một thiên tài, như một người được ưu ái bởi ông trời.

'Những tháng ngày vàng son của tôi sẽ không quay trở lại, và khi tôi chết sau khi sống cuộc đời này, liệu tôi có quay lại phần đầu câu chuyện không?'

Không muốn gì ngoài vinh quang mà không phải trả giá, Lize cảm thấy mình đang bị đối xử thiệt thòi, nên đã chấp nhận lời đề nghị của Cliff.

Cô ta không hề nhận ra đây chính là giới hạn mà cô ta đã đặt cho bản thân mình.

***

[Câu chuyện của Edith Ludwig sẽ bắt đầu, tách biệt với câu chuyện của Lize Sinclair. Kết thúc của câu chuyện này vẫn chưa được xác định.]

Chỉ vài ngày sau khi tôi được thông báo rằng tôi đã đáp ứng điều kiện ngoại lệ thứ ba, tôi nghe thấy giọng thông báo giống như phát thanh viên đó.

Như thường lệ, tôi đang mơ, và trong khoảnh khắc đó, tôi đã xác nhận chính xác 100% mình đã thắng tác giả.

'Cuộc sống của tôi không còn là câu chuyện bên lề trong câu chuyện của Lize Sinclair. Đây là câu chuyện của riêng tôi!'

Khi tôi mở mắt, tràn ngập bởi cảm giác thắng lợi này, tôi cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể Killian từ phía sau, ôm chặt tôi trong giấc ngủ và tôi lại mỉm cười đắc thắng.

'Người đàn ông đẹp trai nhất mà tôi từng gặp trong đời là chồng tôi, và tôi sẽ sống để ngắm nhìn anh ấy.'

Nếu xét giá của một cái chết đau khổ và trải qua tất cả những khó khăn khi sống như một nhân vật phản diện là việc sắp đến lãnh địa mà tôi sẽ làm chủ nhân với tư cách là vợ của một lãnh chúa, thì tôi có thể nói đó là trao đổi công bằng.

Khi tôi mỉm cười sung sướng, bàn tay đang đặt ở bụng tôi di chuyển và bắt đầu vuốt ve làn da của tôi.

"Anh tỉnh rồi à?"

"Ừm....."

Giọng anh còn ngái ngủ, hình như anh vẫn chưa tỉnh hẳn.

"Hôm nay em cảm thấy sao rồi?"

Đó là câu hỏi hàng sáng mỗi khi tỉnh dậy anh đều hỏi tôi. Em cảm thấy sao rồi?

"Câu hỏi ngày nào của anh cũng giống nhau, và câu trả lời của em vẫn vậy... Em thấy tốt hơn hôm qua."

Đó không chỉ là câu trả lời để trấn an anh, mà tôi thật sự đang nhanh chóng lấy lại sự ổn định và sức khỏe của mình.

Vốn dĩ, cơ thể của Edith khỏe mạnh hơn nhiều so với Choi Soo Na, nhưng tôi thấy mình đang phục hồi nhanh hơn cả lần bị Sophia tẩm quất trước đó.

'Liệu đây có phải ánh hào quang nhân vật chính vì tôi đã trở thành nhân vật chính của cuộc đời mình không nhỉ?'

Đó là một cảm giác tốt, ngay cả khi đó chỉ là mơ mộng hão huyền.

Tôi chọn tin rằng tôi là nhân vật chính của một câu chuyện.

Tôi nghĩ đây là sự đền bù, niềm an ủi cho kiếp trước của tôi, nơi tôi luôn lo lắng về ánh mắt của người khác và đã sống một cuộc sống cẩu thả.

"Em nên mau khỏe lại, để chúng ta có thể khởi hành đến Ryzen...."

"Em đang ngày một khỏe lại. Em ăn mọi thứ tốt cho cơ thể, chắc em sẽ bị tăng cân quá."

"Đó là chuyến đi dài, nên em cũng nên tăng cân một chút."

Killian hôn nhẹ lên cổ, vai và má tôi trước khi rời khỏi giường.

Sau bài tập thể dục nhẹ nhàng, Killian mặc quần áo và gọi Anna.

Anna nhanh chóng xuất hiện với nước ấm và một chiếc khăn, cô ấy và Killian cùng nhau lau mặt và cơ thể tôi.

Mặc dù tôi đã nói rằng tôi có thể tự làm được, nhưng họ không chịu.