Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường
Chương 126
Edit: Dưa Hấu
---
"Đây không phải là tác phẩm của anh chứ?"
"Anh trông tôi có giống một con quái vật không."
"Tôi-tôi mừng vì anh không phải. Thế quái nào cô ấy lại thành ra như vậy...!"
"Đừng cố gắng đào sâu. Người biết càng nhiều càng dễ chết."
"V-vâng......"
Bác sĩ giật mình, ngồi thẳng lên và kiểm tra cơ thể Edith.
"May mắn là không có chiếc xương nào bị gãy. Từ giờ trở đi, mỗi sáng và tối, hãy làm ấm cơ thể của cô ấy bằng nước ấm trước khi bôi thuốc mỡ tôi kê."
"Chỉ vậy thôi á? Không phải ông nên cho cô ấy một ít thuốc hay gì đó chứ?"
"Tôi sẽ quyết định dùng thuốc gì sau khi tôi kiểm tra cô ấy khi cô ấy tỉnh lại. Tôi nghĩ cô ấy đã không được nghỉ ngơi và ăn uống đúng cách, nên cô ấy cần nghỉ ngơi đầy đủ trong thời gian tới."
"Tôi hiểu rồi."
Mặc dù bác sĩ đã nói thêm hai lần rằng những vết bầm tím không có gì đáng quan ngại, trông hơi hãi vậy thôi, nhưng Killian vẫn yêu cầu bác sĩ ở lại dinh thự.
Vài phút sau, công tước Ludwing gọi Killian và Cliff đến, nói rằng ông muốn biết chuyện gì xảy ra ở phòng giam.
Killian nghiến răng và đứng dậy.
"Chăm sóc cho Edith khi tôi rời đi, Anna."
"Đừng lo, thiếu gia. Nếu cậu cần lời khai của tôi, tôi có thể nói hàng giờ, chỉ cần gọi tôi thôi."
"Cảm ơn cô."
Killian đến phòng làm việc của công tước, cảm thấy có tinh thần đồng đội với cô hầu gái mà trước đây anh chưa đừng để ý đến.
Khi anh bước vào, công tước đang lau bàn tay đầy máu của mình bằng một chiếc khăn.
Tất cả thành viên gia tộc Riegelhoff và tay sai của họ đã bị xử tử.
"Ngồi đi."
Killian vừa đặt mông xuống thì Cliff cũng đến.
Cảm nhận được không khí lạnh lẽo của hai thằng con mình, công tước thở dài và ngồi xuống ghế.
"Ai nói trước đây....?"
Khi công tước đang lẩm bẩm với giọng điệu bối rối, Killian nói mà không nhìn anh trai mình.
"Anh có gì muốn nói trước không, anh trai?"
"......."
"Để con kể cho bố nghe nhé. Con hơi tức giận nên nói có chút quá quắt, mong bố sửa lại sau."
"Được thôi."
Lần đầu tiên, công tước nhường cơ hội cho Killian trước, chứ không phải Cliff.
Và trong ngày đó tại phòng làm việc của công tước, đã có một cuộc trò chuyện dài về sự thật mà họ không biết.
***
Thật ấm áp.
Tôi không còn cảm nhận được cái lạnh thấu xương khiến tôi run lên.
'Tôi......vẫn còn sống......'
Tôi từ từ mở mắt, vuốt nhẹ bề mặt mềm mại của chăn dưới lòng bàn tay.
Khi tầm nhìn mờ ảo trở nên rõ ràng, tôi cứng lại một chút trước khung cảnh quen thuộc nhưng xa lạ, rồi tôi nhanh chóng nhận ra đây là phòng Killian.
"Killian đâu rồi?"
Tôi ngồi dậy, cơ thể tôi đau nhức mỗi khi di chuyển, và nhìn xung quanh. Nhưng không ai ở đó, kể cả Killian.
'Tôi sợ......'
Đột nhiên, tôi sợ rằng mình đã hẹo và nổi da gà.
Tôi bò ra khỏi giường với tiếng rên rỉ.
Tôi không mặc gì ngoài đồ ngủ, nhưng tôi nóng lòng muốn tìm ai đó ngoài tôi.
"Killian......"
Tôi gọi Killian bằng giọng không chắc chắn và mở cửa nối phòng ngủ với phòng khách.
Ánh mắt của ba người ngồi quanh bàn trong phòng khách đồng loạt hướng về tôi.
Killian, Anna và một người đàn ông có vẻ là bác sĩ.
"Edith!"
Ngạc nhiên, Killian bật dậy và lao về phía tôi, bàn tay anh dừng ở giữa không trung, không biết nên đặt ở đâu.
"Em định làm gì? Em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn."
Cuối cùng, Killian quàng tay qua vai tôi, rất cẩn thận và nói nhẹ nhàng, không ngừng nhìn khuôn mặt tôi.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy sự lo lắng tích tụ bên trong tôi đang giảm.
"Em rất sợ vì không có ai ở đây. Em tưởng mình đã... chết rồi."
Killian sững lại như một đoạn video bị tạm dừng, nhìn chằm chằm vào tôi.
"Anh xin lỗi. Anh nên để một trong số bọn anh ở bên cạnh em...."
"Không, chỉ là em chưa hoàn toàn tỉnh táo và có một số suy nghĩ kỳ lạ."
"Anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì đã để em sợ hãi và cô đơn."
Killian ôm tôi thật chặt.
Anh ấy cẩn thận từng li từng tý, sợ anh ấy có thể ấn mạnh vào đâu đó trên cơ thể tôi.
Tôi tự hỏi tại sao anh lại bảo vệ thái quá như vậy, và sau đó tôi nhận ra anh đặc biệt để không chạm vào cánh tay của tôi.
"Chắc anh đã nhìn thấy vết thương của tôi.'
Cảnh đó chắc sốc lắm. Những vết bầm tím dữ dội đến mức khiến tôi kinh ngạc khi lần đầu mặc quần áo, vì chúng quá xa lạ với cơ thể tôi.
Tôi nhìn vào những vết tím xanh trên cánh tay và đùi và tự hỏi chúng có trở lại màu da ban đầu không.
"Trước tiên, em nên đi nằm. Anh sẽ ở bên cạnh em."
Killian an ủi tôi bằng giọng khiến tim tôi nhảy múa, và sau đó khi bảo Anna ở lại ghi chép kỹ lời bác sĩ, anh ấy đưa tôi trở lại phòng ngủ.
"Killian, hôm nay là ngày bao nhiêu? Em đã ngủ bao lâu rồi?"
"Đừng lo, em mới chỉ ngủ có 'gần' ba ngày thôi."
"Tại sao anh nói thế?"
"Vì em đã tỉnh giấc giữa chừng, có vẻ em không nhớ gì."
"Hả? Thất á?"
Tôi không nhớ mình đã tỉnh giấc chút nào, như Killian nói.
"Em đã ăn chút súp, uống nước vài lần và đi vệ sinh một lần."
"Em không có ký ức về nó."
"Chắc vậy, vì nhìn em như đang mộng du vậy."
Tôi gật đầu ngơ ngác.
"Em...nằm đây có ổn không?"
"Em nói gì vậy?"
"Ý em là, em không biết liệu ngài công tước có tức giận không... vì anh đưa em ra khỏi phòng giam", tôi nói, thực sự lo lắng.
Killian cố nén cơn giận của mình. "Em không cần lo về cha hay anh trai anh. Ngược lại, họ mới là người cần lo lắng."
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Killian nhìn vào mắt tôi một lúc lâu, sau đó thở dài và kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.
***
Khi Edith bị tống vào ngục tối và cuộc hành hình của gia tộc Riegelhoff bắt đầu, bá tước Riegelhoff là người đầu tiên quỳ xuống.
"Ngươi còn lời trăn trối nào không?" Công tước Ludwing hỏi như hành động nhân từ cuối cùng.
Nhưng bá tước Riegelhoff, người trong cơn thịnh nộ, sợ hãi và điên loạn, trừng mắt nhìn công tước với đôi mắt đỏ ngầu và nhếch mép cười.
"Nếu ta chết, hay mang con gái ta Edith tuẫn táng theo. Sẽ là một sự nhục nhã nếu con bé được sống khi chúng ta đều chết hết."
Killian là người trả lời. "Nực cười. Cô ấy không phải con gái ông, cô ấy là vợ tôi."
"Ha ha ha! Từ khi nào ngươi lại quan tâm đến con bé vậy?"
"Tôi cũng không hiểu tại sao bây giờ ông mới quan tâm đến đứa con gái mà ông đã bỏ rơi."
"Ta bỏ rơi nó khi nào?"
"Ông không nhớ việc đã bỏ rơi cô ấy, hay ngay từ đầu ông đã không xem cô ấy là con gái mình."
Khuôn mặt của bá tước Riegelhoff trở nên kỳ lạ.
Tâm trạng của Killian trở nên tệ hơn khi nhận ra đây gần như là một câu trả lời đúng.
Bá tước Riegelhoff hét lên, "Những kẻ phản bội sẽ không bao giờ được tha thứ. Đó là quy tắc của gia tộc Riegelhoff!"
Công tước Ludwig, người đang ngồi nghe bên cạnh, trừng mắt nhìn ông ta rồi chán nản nói. "Đó là vấn đề của Riegelhoff."
"Ông thậm chí còn không tôn trọng truyền thống của gia đình nhà khác...!"
"Lời trăn trối của ông dài quá. Xử tử!"
Sau đó, tên đao phủ giơ chiếc rìu sắc bén của mình lên.
"Aaaaaaa! Anh yêu!"
"Cha!"
Tiếng kêu la của gia tộc Riegelhoff vang vọng khắp nơi hành quyết.
Khi cây rìu cắt xuyên không khí lạnh, đôi mắt đang trừng nhìn công tước Ludwing trở nên trống rỗng và máu nóng bắn tung tóe vào không trung.
Đó là một kết thúc thảm khốc cho một người đã bị che mờ mắt bởi lòng đố kỵ và ghen tị, hủy hoại đi cuộc đời mình.
Sau khi xử tử bá tước Riegelhoff, những thành viên còn lại của gia tộc cũng lần lượt đi theo.
Cổ họng của Shane, đặc biệt đã bị cắt đứt bởi chính Cliff, một cách từ từ.
Ngay cả khi địa điểm hành quyết đang tràn ngập tiếng kêu la kinh khủng của cái chết, tâm trí của Killian vẫn nghĩ về Edith, có lẽ đang run rẩy trong nhà giam.
'Tại sao tôi không thể đưa em ấy về dinh thự?! Cha tôi vẫn nghi ngờ em ấy à? Ông ấy không tin tôi sao?'
Killian không thể hiểu được sự cố chấp của ông tước khi nhất quyết giữ Edith trong nhà giam, ngay cả khi anh đã nói ông biết cô ấy đã bị mắc kẹt trong tầm hầm biệt thự Wellesley và suýt chết.
Mỗi phút trôi qua, đến lượt Sophia.
"Con khốn đó......!"
Ánh mắt của Killian bùng cháy cơn tức giận và anh bước về phía trước.
Đúng lúc đó, một người lính gác ở cổng khu hành quyết chạy tới và báo cáo với công tước.
"Thưa ngài! Ngài Renon Filch nói anh ấy có chuyện muốn nói với ngài!"
"Renon? Cậu ta tỉnh rồi à?"
"Tôi nghĩ anh ấy đã chạy tới đây sau khi tỉnh dậy."
Đó là Renon, người đã bị đánh bất tỉnh bởi một cây gậy của lính đánh thuê khi đang cố ngăn chặn vụ bắt cóc.
Anh ấy không phải loại người hoảng sợ hay hành động thiếu kiên nhẫn, nên nếu anh ấy chạy tới đây ngay sau khi tức giận, đó hẳn là thông tin rất quan trọng.
"Đưa cậu ta vào."
Renon được đưa đến theo mệnh lệnh của công tước, đầu được băng bó, khuôn mặt lo lắng khi anh ta quét mắt qua những tù nhân còn lại.
"Renon. Có chuyện gì vậy?"
"Phu nhân Edith ở đâu?"
"Edith? Tại sao cậu lại tìm Edith?
"Tôi nghe nói cô ấy đã bị bắt và đưa đến nơi hành quyết."
"Và?"
"Cô ấy vô tội! Không thể nào, cô ấy đã bị xử tử rồi sao......?!"
Tiếng hét khiến đầu anh ta quặn đau, anh ta lảo đảo lùi lại, vuốt nhẹ thái dương.
Killian giữ vững anh ta. "Renon, anh biết gì sao?"
Killian rất mong có ai đó lên tiếng cho sự vô tội của Edith.
Nhìn thấy sự bình tĩnh của Killian, Renon biết ngay rằng Edith vẫn còn sống.