Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường
Chương 127
Edit: Dưa Hấu
---
"Tiểu thư Edith không hỗ trợ gia tộc Riegelhoff trong kế hoạch tàn ác của họ; tôi đã tận mắt nhìn thấy nó; ngược lại, chính cô ấy mới là người bị họ tấn công nhiều nhất!"
Công tước Ludwing đã nghe lời kể của Killian và biết mình đã hiểu nhầm, nhưng ông vẫn muốn nghe thêm từ người đã dẫn đầu đoàn hiệp sĩ vào ngày vụ bắt cóc xảy ra.
"Hãy kể chi tiết hơn."
"Vào ngày hôm đó, tôi nghe nói đã có cuộc ám sát hoàng đế xảy ra ở hoàng cung, và tất cả các bữa tiệc ở thủ đô đều bị dừng lại vì việc đó. Tôi có linh cảm không tốt nên tôi nói với ngài Gordon rằng chúng ta nên đến gặp nữ công tước. Vì quá gấp gáp nên tôi đã khởi hành trước."
Đó là câu chuyện mà ông đã nghe được từ Gordon, hiệp sĩ bảo vệ dinh thự.
"Từ xa, tôi thấy ba người phụ nữ mặc váy dài bị kéo đi bởi những người đàn ông mặc áo đen. Hai người trong số họ đã ngất và được đưa lên xe, nhưng người thứ ba thì đã chống cự đến cùng. Sau khi thành công thoát khỏi những kẻ bắt giữ, cô ấy không chạy trốn mà đã chiến đấu để cứu nữ công tước, người đang được đưa lên xe ngựa."
Renon nhớ lại khoảnh khắc đó với vẻ mặt buồn bã. Khoảnh khắc mà anh cảm thấy bất lực.
"Hiệp sĩ của chúng tôi đã nhanh chóng xông đến, và nếu cô ấy cầm cự lâu hơn một chút thì vụ bắt cốc đã không dễ dàng như vậy, nhưng một trong số người bắt cóc đã xuống xe và đánh cô ấy một cách tàn nhẫn. Người phụ nữ có mái tóc màu nâu đỏ ngã xuống, và người đánh cô ấy nếu tôi nhìn không nhầm là.... Shane Riegelhoff."
"Cậu chắc chứ?"
"Tôi thề trên danh dự của mình."
Sự bối rối hiện lên trên khuôn mặt công tước.
Nếu đó là sự thật thì ông ấy nên đối xử với Edith như một anh hùng, chứ không phải phạm nhân.
Nhưng với Killian, người đang lắng nghe, câu hỏi quan trọng hơn là Edith bị thương ở đâu và như thế nào.
"Anh có nhớ Shane đã đánh cô ấy ở đâu và như thế nào không?" anh hỏi.
"Anh ta đã đấm vào mặt cô ấy, dùng chân đá vào bụng cô ấy...."
"Sao hắn ta có thể đánh một người phụ nữ yếu đuối như vậy? Chưa kể cô ấy là em gái hắn ta."
Không chỉ Killian, ngay cả công tước cũng hỏi trong sự ngạc nhiên.
"Tôi quá sốc, và khi chạy tới, những người lính đánh thuê đông hơn tôi tưởng, và chúng tôi nhanh chóng bị bao vây. Trong khi tôi đang vật lộn với họ, Shane đã trốn thoát cùng với tiểu thư Edith trong chiếc xe."
"Chết tiệt......"
Killian nghiến răng.
Anh không thể tưởng tượng được Edith bị thương ở đâu và tình trạng thương tổn của cô ấy đến mức nào.
"Tại sao cô ấy lại bị đối xử tồi tệ như vậy? Dù sao cô ấy cũng là máu mủ ruột thịt...."
"Tôi nghĩ vì tiểu thư Edith đã hoàn toàn quay lưng lại với gia tộc Riegelhoff. Cô ấy đã rất mong được đến lãnh địa Ryzen và có những kế hoạch phát triển nó; không đời nào một người như cô ấy lại phản bội gia tộc Ludwing được."
"Ý cậu là cô ấy đã..."
Công tước không thể hoàn thành câu nói của mình, vẻ mặt tiếc nuối hiện trên khuôn mặt ông ta.
Killian cảm thấy trái tim mình thắt lại, Anh tự hỏi Edith đã chờ mong ngày đó bao lâu, suy nghĩ về kế hoạch cho mảnh đất mới.
Và anh cảm thấy thật ngu ngốc khi mình không biết điều đó, chỉ nghĩ cô ấy không muốn đến Ryzen và ghét nó vì quá lạnh.
"Vậy anh đã chạy đến đây ngay khi vừa tỉnh dậy vì sợ Edith bị xử tử?" Killian hỏi, mỉm cười yếu ớt.
Renon gật đầu một cách thẳng thắn và có chút ngượng ngùng.
"Anh nghĩ tôi sẽ để vợ mình chết sao? Nhưng cảm ơn anh, Renon. Nhờ anh mà cha tôi cuối cùng cũng có vẻ tin tôi."
Đúng lúc đó, tiếng cười cuồng loạn vang lên từ trung tâm pháp trường.
Mọi ánh mắt đổ dồn về Sophia trước âm thanh kỳ dị.
"Ta thấy các ngươi rất quan tâm tiểu thư Edith, một nàng dâu đức hạnh đã quay lưng với gia tộc mình để theo gia tộc nhà chồng... Ta cảm động đến rớt nước mắt."
Sophia, người đã gào thét thảm thiết khi Shane la hét và hấp hối, dường như đã mất trí một nửa.
Đôi mắt cô ta cháy bóng như muốn trả thù, và rồi cô ta tiết lộ bị mật của Edith.
"Nhưng rồi sao? Người vợ mà con trai của công tước Ludwing vĩ đại đã chọn thực ra chỉ là một đứa con ngoài giá thú, không cùng huyết thống với bá tước, mà là của một ai đó mà bọn ta còn không biết tên. Ha ha ha!"
Lời này khiến cho mọi người hoảng hốt, Killian và công tước bốn mắt nhìn nhau.
Nhưng Killian không mấy ngạc nhiên về sự thật này. Thay vào đó, anh cảm thấy giống như mảnh ghép cuối cùng đã được tìm thấy.
"Đó là lý do ngươi ngược đãi Edith ư?"
"Khi một con chó không nhận ra ân huệ của chủ nhân của mình, thì nó phải trả cái giá xứng đáng, nó cần ăn đòn để tỉnh ra."
"Con chó......?"
"Đúng thế! Con khốn Edith là con chó của bá tước Riegelhoff. Nếu như ngươi để một con chó cái xổng chuồng trong cơn động dục, một đàn chó đực với thông tin có giá trị sẽ đổ xô đến nó."
Tất cả mọi người đều bàng hoàng trước thái độ của Sophia, gọi chủ nhân mình từng phục vụ là 'con chó'. Hoặc chính xác hơn, Edith từ ban đầu chưa từng là chủ nhân của Sophia.
"Con nhỏ đó đã khá hữu ích cho đến khi kết hôn, sau khi kết hôn nó không nhận ra ai là chủ nhân của mình và làm ba cái chuyện tào lao. Nếu không phải con khốn đó phản bội, bây giờ người đang ngồi trên pháp trường là các ngươi."
Sophia chế giễu mỉa mai, nhưng Killian nói câu chốt với giọng lạnh lùng với cô ta.
"Vậy ý ngươi là Edith là người quan trọng nhất trong gia tộc Riegelhoff à. Nếu biết gia tộc ngươi sớm sụp đổ nếu thiếu cô ấy, ta đã cưới cô ấy sớm hơn."
Anh bước xuống pháp trường, giật lấy cây rìu trên tay đao phủ và ra lệnh xích tay Sophia vào khung.
"Chính tay ta sẽ giết con chó của Riegelhoff, người đã hành hạ vợ ta. Đầu tiên là đôi tay đã dám dánh vợ ta."
Đôi bàn tay bị xích rơi xuống sàn.
"Aaaaaahhh!"
"Ngậm miệng. Vợ ta mới là người chịu đựng những cú đánh của ngươi mà vẫn ngẩng cao đầu kiêu hãnh trước mặt ta. Nếu ngươi muốn tỏ ra ngạo mạn như vậy, tại sao ngươi không học theo Edith?"
Killian cau mày, sau đó nở một nụ cười xấu xa. "À, ta đoán là ngươi quá ngu đần để học theo Edith, và.... quá muộn rồi."
Anh vung chiếc rìu đang cầm một cách điên cuồng, chém xuyên qua tiếng kêu la ồn ào của Sophia chỉ trong một nhát.
"Nếu Edith là một con chó, thì ngươi chẳng khác gì một con ve chó chỉ chăm chăm hút máu bám vào cô ấy."
Phun từng từ cuối cùng với sự khinh thường trước cơ thể đã bị cắt xẻ của Sophia, Killian trả lại rìu cho đao phủ và quay sang công tước.
"Con sẽ đưa Edith về dinh thự ngay bây giờ và cho gọi bác sĩ, cho dù cha cần thẩm vấn cô ấy đi nữa, thì việc điều trị vẫn là quan trọng nhất."
Công tước gật đầu, không thể nói thêm gì.
Nhưng sau đó người lính đứng cạnh Killian lên tiếng, "À, nhân tiện, vừa rồi tiểu thư Lize đã đến nhà giam với một chai nước nóng."
Người lính nhìn anh với biểu cảm như muốn nói. "Đừng quá lo lắng, tiểu thư Lize đang chăm sóc cho cô ấy."
Killian cảm thấy bất an vào thời điểm đó.
Đó là cảm giác giống như khi anh nghe nói rằng Edith đang đi dạo và mua sắm với Lize.
"Vừa rồi ư?"
"Vâng. Lúc nãy tôi thấy cô ấy đi xuống cầu thang...."
Ngay khi Killian nghe thấy điều đó, anh quay người về phía ngục giam, nhưng Cliff giữ chặt anh lại.
"Cuộc hành quyết vẫn chưa kết thúc. Lize đã mang nước nóng đi nên em ở lại đây."
"Không. Em thấy khó chịu vì cô ta đi xuống đó."
"Gì cơ?"
Killian quay về phía ngục giam, Cliff cau mày theo sau.
Khi họ đứng trước cầu thang dẫn xuống phòng giam, họ nghe thấy tiếng hét của Lize phát ra từ phòng giam.
Killian và Cliff phoi vội xuống mà không suy nghĩ nhiều.
***
"Và sau đó, chắc em còn nhớ, Lize đã cố vu oan cho em."
Tôi khẽ gật đầu, lắng nghe câu chuyện của Killian.
"Em nghĩ em sẽ không quên được vẻ mặt đó của Lize trong thời gian tới. Cô ấy không giống như Lize mà em biết, hoặc có lẽ em đã hiểu sai cô ấy suốt những năm tháng qua...."
Có vẻ Killian nghiêng về vế sau nhiều hơn.
"Lize đang ở đâu?"
"Cô ta đang tự khóa mình trong phòng. Cô ta thậm chỉ còn không nhớ mình đã làm gì em. Bác sĩ nói rằng cô ta đã bị sốc bởi cảnh tượng kinh hoàng nơi hành quyết và đã hành động trong vô thức...."
"Gì cơ?"
"Nực cười nhỉ, anh biết. Cliff và cha anh có lẽ cũng biết, nhưng họ cũng sẽ sớm quên nó thôi."
Nheo mắt, Killian nghiêng người gần lại, giọng anh trầm xuống. "Nhưng đó là quan điểm của họ. Em muốn anh làm gì không? Chỉ cần thành thật nói cho anh biết, đừng quan tâm người khác nghĩ gì."
"Gì vậy? Nếu em muốn thì anh sẽ biến nó thành hiện thực à?"
"Ừ."
"Kể cả nếu em yêu cầu anh giết Lize?"
"Ừ."
......Tôi tự hỏi trong đoạn thời gian này, điều gì đã xảy ra mà khiến anh thay đổi nhiều đến vậy.
Ủa chứ không phải Lize là cô gái mà anh từng yêu đến đứt ruột à?
Sự hoài nghi chắc đã hiện rõ trên mặt tôi, bởi vì Killian mỉm cười cay đắng.
"Anh biết có vẻ trông hơi mất liêm sỉ. Anh biết anh đã vô sỉ khi giả vờ làm chồng của em, nhưng... ý anh là, từ nay trở đi anh muốn làm một người chồng đúng mực."
Killian nắm chặt tay tôi hơn một chút. "Anh không biết tại sao bây giờ anh mới nhận ra mọi thứ, và anh thấy hối hận vì sao không nhận ra nỗi đau của em sớm hơn. Xin lỗi em, Edith."
"Đột nhiên anh lại hành động kỳ lạ vậy, trông không giống anh chút nào." tôi nửa đùa nửa thật, vì anh trông rất nghiêm túc và bối rối.
Nhưng anh không cười.
"Anh biết em cũng khó chấp nhận sự thay đổi của anh ngay bây giờ. Cứ nghi ngờ và đổ lỗi cho anh nếu em thích. Anh sẽ đợi câu trả lời của em."
Có hơi quá tải, nhưng tôi nghĩ mình cần cho anh biết.
Sự thật là, không phải lỗi của Killian khi anh luôn nghi ngờ và giữ khoảng cách với tôi suốt thời gian qua.