Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường
Chương 125
Edit: Dưa Hấu
---
"Cảm ơn anh vì điều đấy. Vậy thì em nhờ anh một việc nhé."
"Em nói đi."
"A-Anh có thể lấy giúp em chai nước nóng mà Lize mang tới không? Em lạnh quá...."
Có lẽ vì quá xúc động mà nước mắt nước mũi của tôi giàn giụa chảy ra.
Killian cuối cùng cũng nhận ra tình trạng của tôi.
"Cởi áo ra! Cho dù em cố cải trang thế nào đi nữa, em moi thứ này từ đâu ra vậy....!"
Killian bắt tôi cởi áo khoác, rồi anh cũng cởi áo khoác lông của anh ấy.
Anh ấy mặc nó lên người tôi và nắm lấy cánh tay tôi để giữ tôi ổn định không bị ngã.
"A!"
Tôi bất giác hét lên một tiếng. Đó là nơi Sophia đánh tôi, và đau nhất.
Tôi thở hổn hển vì đau đớn khiến mồ hôi lạnh chảy ra, và tôi có thể nói rằng Killian trông còn nhợt nhạt hơn cả tôi.
"Gọi bác sĩ ngay! Nhanh lên!"
Theo tiếng hét của anh ta, người hiệp sĩ trẻ nhất đứng ở đằng xa lao ra ngoài.
Anh quay lại nhìn Lize, khuôn mặt cô ấy đầy nước mắt, đang nhìn chằm chằm vào Killian với vẻ không thể tin nổi.
Lize, nước mắt tuôn rơi, không thể tin nổi nhìn Killian.
Đúng vậy, cô ấy đã tự cắt vào cánh tay mình, nhưng Killian đã thấy nó đang chảy máu.
"Lize, em cũng nên gặp bác sĩ."
Cliff vòng tay ôm cô ta và nói nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt đau khổ của Lize không đổi.
Đột nhiên, tầm nhìn của tôi đảo lộn và tôi cảm thấy chóng mặt.
May là Killian đã ôm tôi vào lòng.
"Em bị thương nặng đến cỡ nào..."
Đó là điều cuối cùng tôi nghe được, không biết là anh đang than phiền hay lo lắng.
Bởi vì cả cơ thể tôi như muốn rơi xuống sàn, và sau đó tôi lại mất ý thức.
Nhưng khác một điều là, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi biết Killian sẽ bảo vệ tôi khi tôi bất tỉnh.
Tôi thư giãn và chìm vào giấc ngủ sâu.
***
Suốt thời gian ôm Edith đã gục ngã ra khỏi phòng giam và đưa vào phòng mình, Killian bị dày vò bởi cảm giác hối hận và tự trách mình.
'Ta thật ngu ngốc. Người ngu ngốc nhất trong gia tộc Ludwing này!'
Anh tức giận với chính bản thân mình vì đã không biết gì về tình trạng của Edith đến mức muốn tự đấm vào mặt mình.
Anh cũng tức giận với Lize.
Anh cũng không hiểu tại sao Lize lại muốn buộc tội Edith, nhưng nếu anh không thể làm sáng tỏ họ của Edith lúc đấy, thì có lẽ cô ấy đã bị kéo đi hành quyết.
Không, nếu Cliff tin rằng Edith thực sự đã gây tổn thương cho Lize, thì anh ấy đã tìm đủ mọi cách để chặt đầu cô ấy.
Khi Killian nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Edith, đắm chìm trong những suy nghĩ khủng khiếp của mình, một trong những hiệp sĩ đã bắt giữ Edith bước vào với một chiếc túi da rẻ tiền.
"Đây là chiếc túi mà tiểu thư Edith mang theo khi chúng tôi tìm thấy cô ấy ở trạm xe."
"Có ai mở nó ra không?"
"Không ạ, tôi luôn mang nó theo."
"Rất tốt. Để nó ở đó."
Người hiệp sĩ cúi chào rồi rời đi, căn phòng lại rơi vào yên lặng.
Killian nhìn Edith một cái, rồi cẩn thận mở túi ra.
Khi nhìn thấy đồ vật bên trong, anh thở dốc.
"Ôi chúa ơi......!"
Anh không cầm được nước mắt.
Ba củ khoai tây nhỏ đã nguội lạnh, được gói trong giấy, nằm ở phía trên túi.
Ngay cả Killian, người không biết nhiều về cuộc sống của thường dân, cũng biết đây là loại khoai tây được họ bán làm đồ ăn nhẹ tại trạm xe.
"Em gói cái này để làm bữa ăn à? Một thứ như này....?"
Tim Killian thắt lại.
Đây là một người phụ nữ đã bị đánh đập một cách tàn nhẫn, đói rét và không có một bữa ăn tử tế vì quá lo lắng việc sẽ bị bắt.
Nghĩ đến việc cô cầm một túi khoai tây rẻ tiền, loại mà người ăn xin có thể ăn, và sưởi ấm bàn tay cô bằng hơi ấm của nó, khiến Killian bị nghẹn lại.
"Mẹ kiếp......!"
Trái tim Killian càng đau đớn khi anh kiểm tra đồ vật trong túi cô.
Có bộ quần áo thô ráp của thường dân - có lẽ vì cô ấy cố gắng không làm mình quá nổi bật - và các dụng cụ du lịch như đèn cầm tay, đá lửa và dao tiện ích.
Mỗi món đồ đều mỏng manh, và Edith sẽ phải chịu nhiều gian khổ không thể tả bằng lời nếu cô ấy dựa vào chúng để bắt đầu cuộc hành trình dài.
'Em ấy đã nghĩ gì khi đóng gói những thứ này?'
Anh cảm thấy mình có thể trả lời mà không phải nghĩ nhiều. Có lẽ em ấy cô đơn đến mức muốn chết quách đi cho rồi.
Em ấy đã đến trạm xe nhưng lại chọn về đây để chết.
Killian nắm chặt ngực mình khi tưởng tượng về trái tim cô đơn, đau khổ của Edith.
Tim anh đau đớn.
'Không có một linh hồn nào đứng ra bảo vệ em ấy. Gia đình em ấy muốn em ấy chết, và tôi, chồng em ấy, luôn đẩy em ấy đi và đứng về phía người phụ nữ khác....'
Tôi không có gì để đổ lỗi cho gia tộc Riegelhoff. Gia tộc Ludwing cũng đối xử tệ với em ấy.
Họ chưa từng đối xử với con dâu mình, Edith, một cách tôn trọng hơn Lize, và tôi đang không ngừng nghi ngờ mọi thứ.
Có báo cáo cho biết thậm chí người hầu trong dinh thự cũng tránh xa Edith vì cách thành viên trong gia tộc Ludwing đối xử với cô.
Khi đó, tôi nghĩ tất cả mọi thứ đều do em ấy. Tôi thật ngu ngốc làm sao....
Đột nhiên, tôi nghĩ đến Anna.
"....trong thời gian đó, khi thiếu gia Cliff thẩm vấn tất cả những người sống trong dinh thự, và bầu không khí đầy sát khí đến mức mọi người đều nói những gì anh ấy muốn nghe hoặc nói không biết. Chỉ có duy nhất một người, cô Anna, hầu gái của phu nhân Edith, người đã ở bên cô ấy đến cùng."
Theo báo cáo của người cai ngục đã đưa Edith ra khỏi phòng giam, Anna đã bị thẩm vấn trong vài ngày với tư cách là hầu gái của Edith, nhưng đã đứng về phía cô đến cùng; cô ấy đã trung thành thực hiện mệnh lệnh Killian giao cho cô ấy trước khi anh rời đi vì chiến tranh lãnh thổ.
"Gọi Anna tới đây."
Killian nhanh chóng ra lệnh cho người hầu đang đợi ở bên ngoài.
Anna đã bị đưa đi trong nhiều ngày để thẩm vấn và bị quản chế vì không làm chứng chống lại Edith.
Anh muốn để cô ấy nghỉ ngơi chút, nhưng Anna là người duy nhất anh có thể giao phó việc chăm sóc Edith lúc này.
Vài phút sau, Anna chạy vào, ăn mặc chỉnh tề như thường lệ trong trang phục hầu gái.
"Thiếu gia."
Cô ấy cố gắng hành động như mọi khi, nhưng đôi má hóp của cô ấy đã nói lên nhiều sự gian khổ mà cô ấy đã trải qua.
"Tôi xin lỗi vì đã gọi cô đường đột vậy, nhưng một lần nữa, có một việc tôi chỉ có thể giao phó cho cô."
"Hay ra lệnh, thưa thiếu gia."
"Edith......"
Anna ngẩng đầu lên khi nghe đến cái tên 'Edith'.
"Tiểu thư Edith? Tiểu thư Edith đã về chưa?"
Sự khao khát và lo lắng trong mắt Anna khiến Killian một lần nữa chắc chắn rằng anh có thể tin tưởng cô ấy.
"Rồi. Em ấy cần gặp bác sĩ sớm, nhưng em ấy đang rất mệt. Tôi cần phải làm sạch cơ thể và thay quần cho em ấy..."
"Tôi sẽ chuẩn bị ngay, nhưng trước hết, tôi có thể gặp tiểu thư Edith... một chút không?"
Killian gật đầu, cho phép Anna đến gần giường hơn.
Anna lo lắng tiến lại gần và lấy tay che miệng hít một hơi khi nhìn thấy bóng dáng gầy gò và bầm tím của Edith đang ngủ.
"Con khốn Sophia đó đã cố giết Edith. Lẽ ra ta nên chặt chân chặt tay cô ta hơn là chỉ đuổi cô ta đi...."
Killian lẩm bẩm đầy tiếc nuối, còn Anna thì nghiến chặt răng để kiềm chế cảm xúc trào dâng.
"Tôi sẽ lấy quần áo mới và một chiếc khăn để lau người cho cô ấy."
"Nhờ cô."
Anna bước ra khỏi phòng, Killian nhẹ nhàng vuốt má Edith.
Cô ấy lạnh đến nỗi anh chỉ muốn xoa bóp chân tay cô ấy, nhưng dựa vào phản ứng nãy của cô khi anh nắm cánh tay, anh nghi rằng trên cơ thể cô có chi chít vết thương, nên anh không dám.
Và thật không may, điều anh đoán là đúng.
Khi anh và Anna cởi quần áo của Edith, đôi mắt của anh và Anna cùng lúc mở to.
"Ta nên xé xác cô ta đến chết! Đáng lẽ ta nên phanh thây cô ta thành từng mảnh, chứ không chỉ chặt đầu cô ta!"
Vết bầm tím lan rộng khắp cánh tay và đùi của Edith.
Cánh tay cô bị đánh đặc biệt nghiêm trọng, vẫn còn sưng và phồng rộp vì lạnh. Bàn chân cô, do đi lâu ngày trong đôi giày không thoải mái, đã có hai móng chân màu tím.
"Sao chuyện này có thể xảy ra...... cô ấy......!"
Anna, người được biết đến là hầu gái vô cảm nhất trong dinh thự, cũng không thể kìm được những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Killian cũng đang dần mất kiểm soát.
Như thể anh có thể nhìn thấy sức nặng của cuộc sống mà cơ thể mảnh mai của Edith đang gánh chịu.
Anh không biết tại sao bây giờ mọi thứ lại trở nên rõ ràng với anh như vậy, tại sao chỉ đến bây giờ....!
'Tôi đã đẩy em ấy xuống địa ngục, và tôi thậm chí không buồn tìm hiểu thêm về em ý vì trông em có vẻ ổn, nên cũng chẳng lấy làm lạ khi em ấy không dựa vào tôi!'
Tim Killian như bị bóp nát.
Anh đã không hoàn thành trách nhiệm làm chồng của mình và làm tổn thương Edith bằng cách đánh giá cô dựa trên những gì anh thấy.
Anh tự phụ cho rằng mình đã biết mọi thứ và thông minh hơn cô.
'Tôi ghê tởm chính mình, tôi thật kinh tởm!'
Killian không ngừng nguyền rủa bản thân khi anh ấy và Anna làm sạch cơ thể của Edith.
Họ cực kỳ cẩn thận, như thể đang lau cho một đứa trẻ sơ sinh, vì sợ chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến Edith đau.
Họ vừa mặt quần áo cho Edith xong thì nghe tin bác sĩ đã đến.
"Mang ông ta đến đây ngay. Nếu Cliff cố gắng đưa ông ta đi trước, hãy nói với anh ta rằng tôi sẽ giết chết anh ta."
Khi Killian đang trong tâm trạng muốn giết người hơn bao giờ hết, người hầu lao nhanh ra ngoài đưa bác sĩ đến.
Và ngay khi bác sĩ nhìn thấy tình trạng của Edith, ông ta nhìn Killian với ánh mắt kinh hãi.