Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 124

Edit: Dưa Hấu

---

"Tôi quá mệt mỏi. Mệt mỏi vì phải khẳng định mình vô tội, mệt mỏi vì bị gán mác kẻ dối trá...."

"Vậy sao giờ cô lại có ý chí sống?"

Tôi không biết cô ấy đang nổi giận vì tôi muốn chết hay vì tôi muốn sống.

Có cái gì đó hơi lạ, nhưng tôi vẫn trả lời. Tôi cần chai nước nóng đó.

"Bởi vì Killian tin tôi."

"Killian... ừ, Killian luôn là vấn đề, luôn luôn...."

"Lize......?"

Điều đó thật kỳ lạ.

Nó không giống Lize, đến mức khiến tôi rợn người.

"Vậy cô thì sao? Cô sẽ bị coi là kẻ nói dối và bị nghi ngờ là nhân vật phải diện một lần nữa."

"Liz–"

"Vậy hãy nghĩ đến cái chết đi. Hôm nay cô nên chết ở đây."

Oắt đờ heo?

Tại sao Lize lại nói những điều kỳ lạ như vậy?

Không, tại sao cô ấy lại đột nhiên rút con dao ra từ túi mình?

"Lize, tại sao, tại sao cô lại như vậy?"

Tôi lùi ra khỏi song sắt khi Lize cắt tay mình bằng con dao và hét lên.

"Aaaa!"

Cô ấy ném con dao găm đang cầm vào phòng giam của tôi.

'Tại sao cô lại đưa tôi con dao khi tôi chỉ xin chai nước nóng?'

Tôi nhìn vào cảnh đó một cách không thể tin được, vì tình huống này cảm thấy không chân thực chút nào.

'Tôi vẫn mơ ngủ à, hay tôi đang xem kịch bản khác?'

Vế sau có vẻ hợp lý hơn. Việc Lize Sinclair tốt bụng và chính trực cố gắng gài bẫy tôi một cách trắng trợn như vậy sẽ khiến thế giới trong 'Tôi từ chối sự ám ảnh của anh' bị đảo lộn.

Nhưng ngược lại với suy nghĩ viển vông của tôi, cô ấy không chần chừ một giây nào mà bắt đầu đóng giả nạn nhân.

"Thôi đi, Edith! Tại sao cô lại làm vậy!"

"K-không phải, cô đang làm gì...."

Khi tôi lắp bắp không ra lời thì Cliff, Killian và một vài hiệp sĩ đột nhiên xông vào như đã đứng đấy từ chiều.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Lize!"

Cliff là người đầu tiên đến, nhanh chóng ôm cô ấy như một nam chính đích thực.

Sau đó, qua ống tay áo bị rách của cô ấy, anh nhận ra cánh tay cô ta đang chảy máu.

Trong phút chốc, tôi thấy tia lửa điện phát ra từ mắt Cliff.

"E-Edith đột nhiên cố đâm em. E-Em chỉ muốn đưa cho cô ấy một chai nước nóng...."

Với vài giọt nước mắt trào ra, Lize trông rất tổn thương.

Tôi muốn vỗ tay vì diễn xuất không đoạt giải Oscar thì hơi phí của cô ấy.

"Tôi.... không phải tôi. Tôi không làm...." Tôi lắp bắp và nói như rập khuôn.

Ngay lúc đó, Killian đang nhìn từ xa, giật lấy chìa khóa từ tay hiệp sĩ, mở cửa phòng giam của tôi và bước vào.

Tới nhớ Killian rất nhiều, và tôi sợ anh sẽ thất vọng vì tôi, rồi sự ưu ái nhỏ nhoi mà anh ấy dành cho tôi sẽ cuốn theo chiều gió.

Nếu tôi biết điều này sẽ xảy ra, thà tôi đi theo các cụ sớm hơn rồi....

Khi vào bên trong phòng giam, Killian nhặt con dao nằm trên sàn lên mà không thèm nhìn tôi một cái.

Anh ta kiểm tra nó đi kiểm tra nó lại, đưa cho các hiệp sĩ gác tù chạm thử vào nó, rồi đưa nó cho Cliff.

Cliff cầm con dao găm, nhìn tôi nghiến răng nghiến lợi.

'Tôi cá với cái đầu mình là anh ta muốn phanh thây tôi ngay bây giờ.'

 Trong khi tôi ngây người nhìn anh ta, miệng nửa mở, Killian lao đến và nắm lấy tay tôi.

"Killian......?"

"Em rất lạnh."

Đương nhiên. Anh không nhận ra trước đó khi đến đây sao? Không chỉ tay tôi, mà toàn bộ cơ thể tôi sắp đóng băng đến nơi rồi.

Mặc dù tôi có những suy nghĩ đó, nhưng tôi chỉ nhún vai.

Tôi còn có thể làm gì? Tôi cũng bất lực thấy mịa.

"Còn con dao đó thì sao, anh trai? Không phải nó quá ấm sao?"

"Sao?"

"Con dao mà anh đang cầm, lưỡi dao và chuôi dao đều rất ấm, phải không? Ấm hơn nhiệt độ cơ thể người."

"Nghĩ lại thì...."

"Tay Edith lạnh buốt. Nếu bàn tay vừa cầm con dao đấy mà lạnh như vậy thì sao con dao có thể ấm áp như thế?"

Và trước khi Cliff kịp phản đối, tay của Killian trượt vào trong áo tôi.

"Kil- Killian! Anh đang làm gì thế!"

Tôi kêu lên trong sự ngạc nhiên, nhưng giọng của tôi không đủ khỏe để phát to.

"Thêm nữa, bộ quần áo Edith đang mặc không giữ ấm chút nào, nên cơ thể em ấy... quá lạnh. Đó không phải là con dao của một người có tình trạng cơ thể như này, chắc chắn."

Ánh mắt của Killian chuyển sang Lize.

"Nhưng nếu nó thuộc về người nào đó mang chai nước nóng trên tay thì khác, không có gì lạ khi con dao lại ấm như vậy. Anh nghĩ sao?"

"Killian!"

Lần này, Lize hét tên Killian như muốn gọi cả liệt tổ liệt tông nhà anh ra.

Nhưng không ai trong phòng đáp lại tiếng kêu của cô ấy. Thậm chí Cliff cũng đứng nguyên hình.

"Edith. Em nói đi. Đã xảy ra chuyện gì?"

Killian cho tôi cơ hội phản biện cho bản thân. Cổ họng tôi nghẹn lại vì xúc động, nhưng tôi hít sâu một hơi rồi nói sự thật.

"Lize nói rằng cô ấy đến để đưa cho em chai nước nóng... và cô ấy hỏi tại sao em lại muốn chết trước đó... rồi đột nhiên cô ấy nói rằng em nên chết ở đây... và rồi cô ấy lấy con dao từ trong túi ra và cắt tay mình, xong ném qua song sắt, sau đó cô ấy hét lên... và anh và Cliff đã có mặt ở đây sau đó."

"Cô đang nói dối!" Lize lại hét lên.

Killian nhìn Lize một cách khô khan. "Vậy sao em không giải thích chuyện gì đã xảy ra, Lize?"

"Em đến để đưa cho Lize chai nước nóng, và cô ấy rút con dao găm ra và đâm em....!"

"Vậy sao con dao găm lại ấm như vậy? Em có thể cảm nhận khi chạm vào nó, nó quá ấm."

"Đ-đó là vì......"

"Và còn một sai lầm quan trọng nữa, Lize."

Killian đã kết luận Lize chính là thủ phạm.

Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng cách Killian đưa con dao cho Cliff làm tôi nhận ra anh đã biết hung thủ là Lize kể từ khi anh xuống đây.

"Nhìn này, Lize. Nếu là anh, anh sẽ không thể đâm sâu vào cánh tay em như vậy."

Killian duỗi cánh tay qua song sắt và vung nó xung quanh, và Cliff cùng các hiệp sĩ đứng gần anh hiểu ra ngay tức khắc.

Các song sắt trong phòng giam có khoảng cách gần nhau.

Tay tôi, bọc trong một chiếc áo khoác mùa đông và áo len, chỉ vừa đủ thò ra song sắt một xíu.

Việc tôi duỗi tay cầm con dao sẽ khó khăn, nhưng kể cả khi tôi làm được điều đó, thì khoảng cách giữa các song sắt quá hẹp, đến mức  tôi chỉ dùng được sức ở cổ tay để di chuyển con dao găm.

Để cắt xuyên qua nhiều lớp quần áo mùa đông và cứa vào da trần của cô ấy với chút sức mạnh đó ư? Đó là điều không thể.

'Chắc chắn cô ấy đã mắc sai lầm nghiêm trọng khi dùng nhiều lực như vậy để cứa tay mình, vết thương rất sâu và máu không ngừng chảy.'

Tôi kinh ngạc trước khả năng phán đoán của Killian. 

Bị bất ngờ, Lize chỉ có thể há hốc mồm, còn Cliff trông rối bời.

Sau đó Killian hỏi lại với khuôn mặt lạnh lùng. "Lize, tại sao em cố tình đổ lỗi cho Edith?"

Nhưng Lize bật khóc và nài nỉ. "Tại sao anh không tin em, rõ ràng là Edith đã cố giết hại em?"

"Nếu em cảm thấy mình bị oan uổng, hãy cố giải thích chuyện gì đã xảy ra một cách hợp lý, Lize. Ít nhất Edith, mỗi khi có chuyện xảy ra ở dinh thự, cô ấy luôn cố gắng chứng minh mình không làm điều đó. Tại sao em lại không thể làm điều tương tự?"

Trong lúc đó, tiếng đập mạnh phát ra từ ngực tôi chứ không phải Lize.

'Anh nhớ tất cả điều đó....Killian."

Tôi hạnh phúc và biết ơn đến nỗi cơ thể tôi run lên.

Nhưng Killian không ngừng nhắm vào Lize, như thể người bị hại mới là anh ý.

"Edith đã phải chịu sự bất công này suốt thời gian qua! Trong khi tất cả chúng ta, thành viên gia tộc Ludwing đều ngu ngốc, bao gồm cả anh, đã bảo vệ em như thủy tinh dễ vỡ, còn Edith đã chịu đựng mọi thứ mà không hề than vãn một câu rằng em ấy đang đau đớn!"

"Killian. Lize đang sợ hãi nên em cần phải bình tĩnh....!"

"Cả anh nữa, anh trai!"

Họng súng của Killian nhanh chóng chuyển sang Cliff.

"Anh đã mù quáng buộc tội Edith hợp tác với Shane mà không kiểm tra biệt thự Wellesley! Nếu Edith không thể thoát khỏi đó và chạy trốn, cô ấy có thể đã chết cóng ở đó hoặc không thể sử dụng được chân tay nữa!"

"Đó là... lỗi của anh."

"Có chuyện gì gấp đến mức khiến anh không có thời gian kiểm tra tầng hầm vậy? Có phải vì Lize không?"

Cliff không trả lời, ngay cả khi Killian ném cho anh ta một mũi tên uất hận. Bởi vì đó là sự thật.

"Anh biết không, anh trai, mỗi khi có chuyện liên quan đến Lize, anh như một thằng ngốc vậy. Em không quan tâm nó ở những trường hợp khác, nhưng khi cái giá phải trả cho sự đần đồn của anh là cái chết của người phụ nữ của em... thì anh nên chuẩn bị sẵn sàng hứng chịu cơn thịnh nộ của em. Hay anh nghĩ em là quả hồng mềm?"

Killian siết chặt nắm đấm, mạnh đến mức các khớp ngón tay của anh trắng bệch và run lên.

Mỗi từ Killian nói đều khiến cho tôi thấy ấm áp, nhưng tôi biết mình phải ngăn anh lại. Khi mùa đông trở nên giá băng, bạn cần phải cẩn thận về huyết áp.

"Killian...... đủ rồi."

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, và đôi mắt uất hận của anh chạm vào đôi mắt tôi.

Đôi mắt màu xám như bầu trời mùa đông u ám của anh, chứa đựng nhiều cảm xúc đan xen, và tôi nhận ra anh đang cảm thấy có lỗi nhất trong số họ.

"Edith.... anh có thể làm gì, anh có thể làm gì cho em? Đừng chỉ ngăn anh lại, hãy yêu cầu anh giúp em. Làm ơn!"

Anh rất tốt.

Nhưng tôi rất tiếc, tôi đã có thứ tôi muốn từ tình huống này.

Tôi đã được xác nhận vô tội vì điều tôi không làm, và đó là nhờ Killian, người mà tôi lo sợ đã không thèm để ý đến tôi nữa.

Các hiệp sĩ cũng là nhân chứng cho vụ này, vì vậy cả Lize lẫn Cliff đều phải ngậm mồm vào, không thể đi sủa linh tinh được.

Và tôi cũng biết được nhân vật chính đẩy tôi thành phản diện suốt thời gian qua là ai. Điều nực cười ở đây là người đó là nhân vật chính của tiểu thuyết này.