Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 123

Edit: Dưa Hấu

---

'Tác giả thua là cái quái gì?'

Lize, hay chính xác hơn là K, hét lên trong đầu.

Kết quả này chưa bao giờ xuất hiện, và giờ khi nó xảy ra, cô ta không biết phải làm gì.

K là một nhà văn, tiểu thuyết trên web đầu tiên cô ta viết cho vui, trở thành hiện tượng mạng.

Luôn được khen ngợi về thành tích học tập xuất sắc từ nhỏ, nhưng cô ta bị trầm cảm sau khi một loạt đơn xin việc không thành công, vì thế cô ta chuyển hướng sang viết tiểu thuyết lãng mạn để quên đi thực tại u ám của mình, và nghĩ rằng, "Mình cũng có thể viết những thứ như này."

Cô ta tạo ra một nhân vật nữ chính tên là Lize Sinclair, đại diện cho tất cả những khát vọng của cô ta đến mức cô ta có thể quên đi thực tại của mình, và một nhân vật nam chính tên Cliff Ludwing, đại diện cho những mong muốn của cô ta.

Tác phẩm đầu tay của cô ta, 'Tôi từ chối sự ám ảnh của anh', được viết bằng sự kết hợp giữa những câu chuyện giả tưởng lãng mạn ngôn lù.

 Số người đọc tăng lên từng ngày và chẳng bao lâu, có một nhà xuất bản lớn đã đề nghị sản xuất nó.

Và cuốn sách đầu tay mà cô ta đã xuất bản đó sớm thành một hiện tượng.

Một nhóm người hâm mộ nhanh chóng được hình thành, và độc giả trong cộng đồng tiểu thuyết và quán văn học cà phê không ngớt lời khen ngợi cô ta.

Điều này ngay lập tức làm tăng sự tự tin của cô ta... một cách thoái quá.

'Chà, tôi đã đọc bao nhiêu loại sách kể từ khi còn nhỏ và thu được bao nhiêu là kiến thức? Nó chắc chắn khác xa so với những gì bọn trẻ con đó viết.'

Nhanh chóng nhập vai 'tác giả thành công', K giễu cợt đánh giá tiểu thuyết mạng của tác giả khác, chỉ trích và đăng những bình luận ác ý dưới danh nghĩa độc giả.

- Nhân vật nhạt nhẽo, cốt truyện trẻ con. Có vẻ tác giả đã không thực sự đặt tâm vào nó.

- Chuyện này khiến tôi nhớ đến "M* Wo***" quá. Tác giả, cô không thấy cắn rứt lương tâm sao?

- Tại sao tôi phải trả tiền để đọc mấy cái quần què này? Tôi đã phải ấn tắt ngay khi đọc những chương miễn phí. Tiền của tôi không xứng để đọc mấy thứ tào lao này.

Ban đầu, cô ta chỉ nói những điều mình không thích, nhưng dần dần, cô ta chỉ thích viết những bình luận ác ý này đến bình luận ác ý khác.

Nhưng K không thấy cắn rứt lương tâm miếng nào.

'Tôi đang giúp độc giả tiết kiệm tiền, để họ dành thời gian đọc cái gì khác tốt hơn.'

Trong khi đó, cô ta thành lập một câu lạc bộ với những nhà văn mà cô ta gặp trên mạng.

Đương nhiên, không có nhà văn nào trong câu lạc bộ giỏi hơn K.

Và dưới danh nghĩa phát triển câu lạc bộ, K đánh giá tác phẩm mỗi thành viên mỗi tháng một lần.

"Tôi nghĩ cô đang sử dụng quá ít từ vựng, cô nên đọc nhiều sách hơn."

"Cô không thấy chuyện này phi lý sao? Cô sẽ bị chỉ trích nếu cốt truyện của cô quá tệ."

"Tôi không nghĩ cô có đủ kỹ năng để viết lách."

Những lời chỉ trích của K thậm chí ngày một gay gắt, nhưng các thành viên của câu lạc bộ lại tỏ ý biết ơn, nói rằng những lời khuyên của cô ta đã khiến cho họ tỉnh táo lại.

Vì thế, K càng không cần phải khiêm tốn.

Sau đó, có một điều không dễ chịu đã xảy ra.

Một tác phẩm của một trong những thành viên câu lạc bộ đã trở thành một siêu phẩm. Nó là thành công mà 'Tôi từ chối sự ám ảnh của anh' xách dép chạy cũng không đuổi được.

Các thành viên của câu lạc bộ chúc mừng tác giả đó và nhờ tác giả đó đánh giá tác phẩm của họ.

"Đờ mờ? Cô ta được chú ý vì có quảng bá tốt, nhưng cô ta lại dám kiêu căng như vậy.'

K tức giận vì thành viên này đã lấy mất vị trí của mình và bắt đầu để lại những bình luận ác ý trong mục bình luận.

Cô ta sử dụng danh tính mẹ, cha và anh trai mình để tạo tài khoản mới và chỉ trích tác giả bằng đủ các loại bình luận ác ý, cuối cùng, cô ta yêu cầu tác giả ngừng viết.

Và quả báo là tác giả đã kiện K.

Khi tác giả đối mặt với K tại tòa án, cô ấy tỏ ra phẫn nộ khi biết K là trưởng câu lạc bộ nhà văn, và cô ấy tiết lộ bản chất thật của K cho tất cả các thành viên câu lạc bộ và các cộng đồng mạng khác.

K cuối cùng buộc phải từ bỏ bút danh ban đầu và bắt đầu viết dưới bút danh mới.

Tuy nhiên, cuốn tiểu thuyết mạng thứ hai của cô ta dưới bút danh mới thất bại thảm hại.

Từ đó, K tụt dốc không phanh.

Dưới áp lực phải viết một cuốn tiểu thuyết mạng mới có thể thành công như "Tôi từ chối sự ám ảnh của anh', cô ta không thể viết tốt như mong đợi, và lo âu, trầm cảm khiến cô ta ngày một tệ hơn.

Cô ta bỏ nhà đi sau một trận cãi lớn với bố mẹ, họ đã đề xuất cô nên đi khám bác sĩ tâm lý, và cô trở nên ám ảnh với "Tôi từ chối sự ám ảnh của anh' hơn và cô ta trở nên sa ngã.

Cô ta thích đọc "Tôi từ chối sự ám ảnh của anh" nhiều lần, và tình yêu của cô ta dành cho nữ chính, Lize Sinclair ngày một nhiều.

Có lúc, suy nghĩ "Ước gì mình là Lize" của cô ta chuyển thành "Lize là nhân vật mô phỏng theo tôi." Cuối cùng, một suy nghĩ duy nhất đã xâm chiếm tâm trí K.

'Cô ta là Lize.'

Bị bào mòn dần theo năm tháng, tâm trí của K không còn phân biệt được đâu là thật đâu là giả, và một ngày cô ta quyết định quay trở về nơi cô ta vốn thuộc về.

Trong một căn hộ studio nhỏ không có ai để nói chuyện, cô ta nuốt một nắm thuốc ngủ mà không chút do dự.

Cuối cùng, cô ta được tái sinh thành Lize Sinclair đúng như cô ta hằng mong đợi.

Là nữ chính, là tác giả. K cảm nhận một niềm vui dâng trào trong khoảnh khắc đó.

Tất cả những mặc cảm tự ti mà cô ta cảm nhận ở kiếp trước đều biến mất ngay lập tức, và cô ta thấy hạnh phúc mỗi ngày.

Hơn nữa, với tư cách là tác giả, cô ta có thể điều khiển nhân vật chính và thay đổi cốt truyện miễn là nó không mâu thuẫn với cốt truyện gốc, thế nên cuộc đời cô ta như rải hoa mà đi, không gặp chút khủng hoảng nào. Chỉ có những kích thích cho những sự kiện giống như khủng hoảng.

'Nhưng nó ngày một chán khi lặp đi lặp lại nhiều lần.'

Sau khi lặp lại cuộc sống này vài lần, K quyết định thêm chút kịch tính vào cuộc sống mình thay vì chấp nhận rằng sống đi sống lại trong cùng một cuộc đời là địa ngục.

Vì vậy, cô ta nghĩ ra 'sự tái sinh của Edith'. Là một nhân vật phản diện xuất hiện và biến mất giữa câu chuyện, Edith là nhân vật dễ xơi nhất khi gặp Lize và thể hiện sự độc ác của mình.

Kết quả chính xác như K nghĩ. Thật mới mẻ làm sao khi có một nhân vật phản diện không hành động giống như trong nguyên tác.

Nó thổi sức sống mới vào một nhân vật có khuôn mẫu hành vi lặp lại giống nhau, và mỗi khi cô ta giành chiến thắng trước một người được tái sinh dưới hình dạng Edith, K lại cảm thấy phấn khích.

Điều này sẽ kéo dài mãi mãi.

Nó sẽ tiếp diễn như vậy, và cô ta chưa từng tưởng tượng rằng cô ta sẽ bị đánh bại bởi Edith thứ mười ba.

'Chuyện gì sẽ xảy ra?'

Edith thứ 13 đã đáp ứng được điều kiện ngoại lệ thứ ba mà K nghĩ cô ấy sẽ không bao giờ có thể làm được.

Bất chấp cô ta giục "Hãy cầu xin Killian cứu cô", Edith không nghe, như thể cô ta đã hoàn toàn từ bỏ mạng sống của mình.

[Điều kiện ngoại lệ thứ ba đã được đáp ứng. Một ngoại lệ đã được chấp nhận và quyền kiểm soát của tác giả đã bị giảm bớt. Điều kiện ngoại lệ thứ ba sẽ bị xóa bỏ.]

Giọng nói vang trong đầu cô ta thật đáng sợ. Cô ta không biết đó là ai nhưng cô ta muốn chạy đến và tắt nó đi.

Nhưng các vị thần của thế giới này đã không ủng hộ cô, tác giả ạ.

[Cốt truyện ban đầu dành cho Edith Ludwing đã biến mất. Lực lượng duy trì thế giới này đã được thay đổi từ 'dòng chảy gốc' thành 'xác suất' vì dòng chảy gốc đã trở nên cực yếu.]

K nghe như sét đánh ngang tai.

Bây giờ K không còn sức mạnh để tác động lên thế giới này.

Hơn nữa, mạch truyện ban đầu cũng bị suy yếu, nên tương lai về kết cục có hậu của Lize sẽ trở nên không chắc chắn.

"Không.... không....!"

Khi cô ta run rẩy và chìm trong cơn hoảng loạn nhỏ, một trong những hiệp sĩ xung quanh cô ta hắng giọng và xoa dịu cô ta.

"Tiểu thư Lize có tâm hồn nhạy cảm, nên hẳn rất khó khăn cho ngài khi phải nghe những tiếng la kinh khủng như vậy. Trật tự thế giới cần phải được duy trì, cho dù phải áp dụng biện pháp mạnh như này."

Lúc đó, cơn run rẩy của  dừng lại.

"Tiểu thư Lize......?"

Người hiệp sĩ lo lắng quan sát khuôn mặt Lize, nhưng cô ta cười sáng lạn, như thể cô ta không phải người vừa run rẩy phút trước.

"Anh nói đúng, vì trật tự thế giới.... có những điều cần phải làm."

Nội tâm người hiệp sĩ tự hào vì đã giúp cô ta bình tĩnh, và Lize thật sự biết ơn anh ta.

Lời khuyên của hiệp sĩ đã giúp cô ta nhận ra điều cô ta cần phải làm.

***

Tôi đã ngủ bao lâu rồi?

Tôi mở mắt cảm thấy lạnh chết người.

Tôi chưa ngủ lâu như tôi nghĩ, vì tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét từ nơi hành hình.

Tôi rùng mình và nhẹ nhàng vỗ nhẹ và đôi má tê cóng của mình.

Vết thương ở miệng tôi đã lành một chút, nhưng những vết bầm tím thì vẫn đau dù chỉ chạm nhẹ.

'Tôi sẽ ở đây bao lâu?'

Nếu họ muốn giữ mạng sống của tôi, họ nên đưa tôi đến nơi khác. Tôi sắp chết cóng trong đây.

Như thể tín hiệu vũ trụ, tôi nghe thấy ai đó mở cửa nhà giam và xuống cầu thang.

Hình như không phải hiệp sĩ hoặc Killian, vì bước chân quá nhẹ nhàng.

"Edith!"

"Hử? Lize......!"

Đó là Lize, đang ôm gì đó trong tay.

"Cô có lạnh lắm không? Tôi mang cho cô ít nước nóng để sưởi ấm."

Ồ! Đúng như dự đoán, người mang trái tim nữ chính!

Tôi đẩy cơ thể cứng ngắc của mình đứng dậy và bước gần song sắt.

"Cảm ơn, Lize. Tôi tưởng mình sắp chết cóng đến nơi."

Nụ cười của Lize cứng lại một chút.

"Nếu cô không muốn chết một cách tuyệt vọng vậy, tại sao cô không nói lời nào với Killian và cầu xin anh ấy cứu cô trước?"

"Hả?"

"Cô lên đoạn đầu đài, và tôi đã nói cô hãy xin Killian cứu cô, nhưng thậm chí cô còn không giả vờ lắng nghe..."

Vì lý do nào đó, giọng điệu của Lize có hơi khác so với thiết lập ban đầu.

Hơn nữa, tôi không thể hiểu tại sao tôi lại bị chỉ trích như vậy vào lúc tôi đang tuyệt vọng và mất cả ý chí sống.

"Cảm ơn vì đã quan tâm đến tôi, nhưng trước đó, tôi thực sự nghĩ.... sống không còn ý nghĩa gì cả. Tôi cảm thấy cho dù tôi nói gì đi nữa họ cũng không tin tôi. Cô cũng nghĩ rằng tôi đã giúp Shane mà, phải không?"

Lize nghiến răng, không nói gì.

Mọi thứ đều ổn cả rồi, tôi hy vọng cô ấy sớm đưa tôi chai nước nóng trước, nhưng tôi thấy hơi xấu hổ để nói ra.

Tôi thở dài.