Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 122

Edit: Dưa Hấu

---

Nhưng sau đó Bá tước Riegelhoff và Shane phát rồ, đòi tôi chết chung nữa.

Điều đó không có trong nguyên tác. Đương nhiên là không. Vì trong nguyên tác, đầu của Edith rơi trước khi cảnh này diễn ra.

'Ủa? Tôi là ai và đây là đâu?'

Tôi sốc đến mức không thể không nhìn lên Killian, đôi mắt anh có phần hung dữ. Đây có phải người đã tuyên bố không giết tôi không?

Tôi tự hỏi liệu công tước Ludwing có tha cho tôi không, và đúng như tôi đoán, ông ấy nói ông ấy sẽ tôn trọng quyết định của Killian. Nhưng Killian lại nổi giận trước mệnh lệnh đưa tôi vào ngục tối để thẩm vấn.

'Dù sao thì... kết cục của Edith đã bị thay đổi, đúng không...?'

Tôi hơi bối rối vì tôi nghĩ mình đã hẹo.

Nhưng kệ tôi bối rối thế nào, những hiệp sĩ nhận mệnh của công tước túm lấy tôi ở hai bên và kéo tôi đứng dậy.

Nhìn cảnh này, Killian càng sôi máu hơn.

"Bỏ tay ra khỏi cô ấy!"

Hiệp sĩ đứng bên phải tôi hoảng sợ và giơ tay lên, vô tình mắc cúc áo anh ta vào chiếc khăn quàng của tôi và kéo nó theo chuyển động của anh ta.

"Á......!"

Tuy nó chỉ là một chiếc khăn rẻ tiền, nhưng không khí lạnh đến tận xương tủy ập đến khi chiếc khăn mỏng được cởi ra.

Tôi rùng mình, rồi nhìn Killian, trên khuôn mặt anh có biểu cảm rất lạ.

Đó không chỉ là biểu cảm của Killian, mà còn của công tước, Cliff và tất cả mọi người xung quanh anh ta.

Như thể họ đang thấy người ngoài hành tinh vậy....

"Mặt của em...."

Killian nghiến răng nghiến lợi nói. Nhưng chỉ với ba từ đó, tôi đã biết điều gì khiến cho khuôn mặt họ bàng hoàng.

'À, đúng rồi, mặt tôi trông gớm quá...'

Mặt tôi bị Shane đấm hai lần trong vụ bắt cóc, và ba lần bị Sophia tẩm quất dưới tầng hầm biệt thự Wellesley, khiến nó bị bầm tím, nhưng cũng may mũi với cằm tôi không bị gãy.

Chẳng lấy làm lạ khi nam tước và phu nhân nam tước Reuben, những người giúp tôi đến thủ đô lại không nhận ra tôi, hay những hiệp sĩ lang thang trên phố.

Tôi được một vé đi phẫu thuật thẩm mỹ cấp tốc miễn phí vậy cơ mà.

Khuôn mặt như vậy không thể nào lành trong vòng mười ngày.

Những vết thâm và bầm xung quanh má tôi vẫn còn rõ.

Công tước Ludwing là người lên tiếng đầu tiên: "Ai đã làm điều này? Có sự tra tấn nào trong khi con bị bắt giữ không?"

Các hiệp sĩ đưa tôi đến nhanh chóng lắc đầu nguầy nguậy.

"Không, cô ấy vốn ở trong tình trạng này khi bị bắt ạ!"

"Vậy chuyện gì đã xảy ra? Con bị bọn cướp đánh khi đang chạy trốn à?"

Lúc này, Killian, người đang ngây người nhìn tôi, nói mà không quay đầu lại: "Edith cũng bị giam ở biệt thự Wellesley, nơi mẹ và Lize bị bắt cóc, và em ấy bị đánh đập tra tấn."

"Hả? Cliff, không phải con nói Edith không ở trong biệt thự đó sao?"

Cliff có vẻ hơi bối rối trước câu hỏi của công tước. Đó là cảnh hiếm thấy khi nam chính bối rối.

"Không, cô ta không có ở đó! Con đã tìm kiếm từng phòng trong biệt thự hai tầng đó, và không có bóng dáng của Edith, hầu gái cô ta cũng khẳng định cô ta không có ở đó!"

Killian nhếch mép cười khi nghe câu trả lời đó. "Anh đã kiểm tra tầng hầm chưa?"

"Gì?"

"Căn biệt thự có một tầng hầm. Anh không biết sao?"

Cliff sững sờ, còn Lize đứng cạnh anh ta trông tái nhợt.

"Leonard. Hãy giải thích những gì anh đã thấy khi xuống tầng hầm của Wellesley."

Theo lệnh của Killian, hiệp sĩ đã cùng Killian kiểm tra tầng hầm tiến lên một bước và nói rõ ràng rành mạch.

"Khi cánh cửa dẫn xuống tầng hầm mở ra, có một loại cánh cửa ở một bên lối đi dài, và chỉ có một cánh cửa mở. Giữa căn phòng là một chiếc ghế nơi ai đó đã bị trói, và trên sàn là một chiếc roi ngựa, vết máu và... một bông hoa cài đầu của tiểu thư Edith."

Ánh mắt hung dữ của Killian hướng tới Sophia.

"Chắc là ngươi, Sophia, đã trói Edith ở đó và tấn cô ấy. Cô lặp đi lặp lại điều cô ấy không có ở đó chỉ để giết cô ấy."

Rồi Sophia bật cười khúc khích. "Mạng chó của mày thật lớn. Sao mày có thể thoát ra khỏi đó?"

Có lẽ vì đây là nơi hành quyết lạnh giá, nhưng tiếng cười của cô ta nghe mà ớn.

'Cô ấy mới là nhân vật phản diện thực thụ của câu chuyện này.'

Đối với một người thích bạo hành Edith vì có những thứ cô ta không có...

"Chúng ta không thể lãng phí thời gian thêm nữa, đưa Edith xuống phòng giam đi."

Công tước có vẻ như đang suy nghĩ gì đó, ra lệnh giam tôi lại, giọng điệu nhẹ nhàng hơn trước đó.

Killian cố gắng phản đối lần nữa, nhưng công tước kiên quyết quay đầu đi.

Bị những hiệp sĩ tóm lấy lần nữa, tôi bắt đầu đi về phía phòng giam.

Chân tôi run rẩy vì căng thẳng, nhưng những hiệp sĩ đã lịch sự nhiều hơn so với trước, và cuối cùng tôi không bị lôi đi.

Những hiệp sĩ dẫn tôi đến phòng giam rồi vội vã chuồn đi, còn tôi đứng đó với chút yên bình ít ỏi, lắng nghe tiếng đuốc lách tách.

'Điều gì sẽ xảy ra với tôi?'

Trong nguyên tác, câu chuyện sau này chỉ tập trung chủ yếu vào Lize và Cliff. Tôi nhận ra rằng, dù tôi biết điều đó, nó cũng chả giúp ích được gì cho tôi vào thời điểm này.

"Ư, ở đây lạnh quá."

Trước đó, tôi không cảm nhận được sự lạnh lẽo vì sắp đăng xuất khỏi sever, nhưng bây giờ tôi tự hỏi sao mình có thể mất cảm giác như vậy nhỉ.

Nhưng cơn đau nhức và mệt mỏi kéo tôi về hiện tại.

Tôi rùng mình, kéo chiếc áo của mình lên.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng la hét từ xa.

'Cuộc hành quyết đã bắt đầu.'

Tôi không có cảm giác gì khi nghe âm thanh xử trảm, vì vốn biết cuộc đời họ sẽ phải kết thúc ở đây.

Thành thật mà nói, tôi chỉ cảm thấy như họ đang gieo nhân nào gặp quả nấy thôi.

'Ôi, tôi buồn ngủ quá.'

Tôi không có ý gì khi nghe người khác chết, nhưng hậu quả của việc không ngủ suốt mấy ngày qua cuối cùng đã đến.

Tôi quá mệt mỏi và buồn ngủ.

'Nếu tôi ngủ quên ở nơi như này, tôi sẽ lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân mất....'

Nhưng kể cả thế tôi vẫn chìm vào giấc ngủ.

Nhưng rồi tôi tỉnh dậy với bóng tôi quen thuộc, giống như đang trôi trên làn nước ấm và nhìn thấy vũ trụ....

'Hửm? Không phải là....?"

Ngay khi tôi nghĩ về điều đó, tôi nghe thấy một giọng nói mà tôi luôn nhớ nhung.

[Điều kiện ngoại lệ thứ ba đã được đáp ứng. Một ngoại lệ đã được chấp nhận và quyền kiểm soát của tác giả đã bị giảm bớt. Điều kiện ngoại lệ thứ ba sẽ được xóa bỏ.]

Đó là thông báo mà tôi đã mong muốn nghe từ lâu.

Nhưng lần này, trong đầu tôi đầy ắp dấu hỏi.

'Khoan? Gì vậy? Điều kiện ngoại lệ thứ ba lần này là gì?"

Tôi quá sốc để hỏi một cách lịch sự như trước. Nhưng lịch sự hay không cũng không quan trọng, giọng nói như thông báo kia trả lời.

[Điều kiện ngoại lệ thứ ba: Không phản kháng lại cái chết.]

Cái quần?

Tôi ngơ ngác, hỏi lại:

'Ngươi vừa nói gì cơ?'

[Điều kiện ngoại lệ thứ ba: Không được phản kháng –]

'Không, tôi không bảo lặp lại điều đó! Nó có nghĩa là gì?!'

[Nó có nghĩa là từ bỏ ý chí sống khi cô đang trên bờ vực cái chết.]

'À, ý ngươi là giống như tôi đã làm trước đó? Khi tôi thấy Killian đang đến giết tôi, tôi giơ cổ ra và hy vọng nó sẽ kết thúc nhanh chóng...?'

[Chính xác.]

Khi giọng nói giống trí tuệ nhân tạo đó xác nhận câu trả lời của tôi, tôi càng cảm thấy tệ hơn.

Tôi chết lặng một lúc, mặc dù tôi đang ở trong một giấc mơ, và thật buồn cười khi cảm nhận điều đó.

Mãi sau tôi mới tức giận.

'Tên tác giả chết tiệt đó!'

Tên khốn nạn, mày đang đùa giỡn với mạng của bà mày đấy à?

Hàng ngàn câu chửi tôi biết hiện lên trong đầu tôi, mô tả cơn giận của tôi cỡ nào.

Tên đó, con quái vật hay gì, tác giả hẳn là một tên tâm thần biến thái!

Đây không phải là một trò chơi công bằng và vui vẻ.

Điều kiện ngoại lệ thứ ba chẳng khác nào bảo tôi chết đi!

"Đừng phản kháng lại cái chết" có nghĩa là bảo tôi hãy quyết tâm chết đi!

Không ai có thể làm được điều đó, dù là con người hay bất kỳ sinh vật nào.

'Và tôi đã làm được điều tưởng như là không thể. Đó là một cú vả.'

Trong suốt thời gian ở dưới tầng hầm biệt thự Wellesley, trên đường về thủ đô, cho đến khi tôi đến thủ đô và trốn tránh, dùng khăn che mặt, tôi chỉ nghĩ việc cố gắng sống sót.

Và rồi tôi được đưa tới nơi hành quyết.

'Cho dù tôi có lên chuyến xe và đi nơi khác, các hiệp sĩ cũng sẽ tìm ra và bắt tôi, đúng không?'

Tôi không thể ngừng cười với chính mình.

Nhưng, giọng thông báo như loa phát thanh kia chưa kết thúc và tôi lại nghe thấy một thông báo khác.

[Xin chúc mừng, bạn đã sống sót. Cốt truyện ban đầu dành cho Edith Ludwing đã biến mất. Lực lượng duy trì thế giới này đã được thay đổi từ 'dòng chảy gốc' thành 'xác suất' vì dòng chảy gốc đã trở nên cực yếu.]

Tôi đã kiệt sức, nhưng bằng cách nào đó tôi đã giành chiến thắng chống lại nguyên tác ban đầu.

Mọi nỗ lực của tác giả để giết tôi như nhân vật phản diện đã bị phá hủy bởi sự may mắn to lớn của tôi.

'Những gì tôi nói với Sophia đúng một nửa. Người chăm chỉ không thể đánh bại được người may mắn.... Tôi chưa bao giờ mong muốn có loại vinh quang này, nhưng...'

Chỉ sau đó, tôi mới có thể yên tâm chìm vào 'giấc ngủ thực sự'.

***

'Tại sao điều này xảy ra? Tại sao......?'

Lize đã được công tước và Cliff yêu cầu tránh xa nơi hành quyết, để cô ta không phải chứng kiến cảnh tượng kinh khủng của cuộc hành quyết.

Nhưng đôi tay của Lize, trong chiếc áo lông cáo ấm áp, vẫn đang run lên.

'Không thể tin nổi tôi đã thua!'

Lize đi đi lại lại bên ngoài pháp trường, cắn đầu ngón tay mình.

(Hấu: Tác giả cua gấp quá chưa kịp đội mũ luôn á. Trùm cuối là người mình không ngờ đến =_=)