Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường
Chương 121
Edit: Dưa Hấu
---
"Killian có tình cảm với người phụ nữ đó, và hình phạt của gia đình ta quyết định không nên bị ảnh hưởng bởi những điều này!"
"Killian có hơi mềm lòng so với vẻ ngoài, nhưng nó không phải là loại người sẽ phá hỏng chuyện quan trọng chỉ vì những tình cảm nhỏ bé."
"Nhưng....!"
"Con có hơi xúc động đấy. Lize đã an toàn trở về, nên đừng chọc giận Killian thêm nữa."
Cliff lùi lại, không thể khiến cho cuộc tranh cãi đi xa hơn.
Khi gia quyến Riegelhoff và tùy tùng của họ quỳ ở trung tâm nơi thi hành án, Killian bước vào, tiến đến chỗ công tước và Cliff.
"Killian," Công tước chào Killian bằng giọng nặng nề.
Thoạt nhìn, Killian trông có vẻ tã hơn sau khi vắng nhà vài ngày.
Có quầng thâm dưới mắt và bộ râu xồm xoàm, xương gò má và đường quai hàm của anh trở nên rõ ràng hơn, như thể anh đã giảm cân cấp tốc vậy.
"Edith đâu?"
"Cô ta sẽ có mặt sớm thôi."
Ngay lúc đó, một trong những cánh cửa dẫn đến nơi hành quyết mở ra và Edith bước vào, theo sau là các hiệp sĩ.
Cùng lúc, vai Killian căng lên khi anh nhìn thấy cô.
'Edith!'
Anh không thể nhìn rõ tình trạng cô từ xa, nhưng cách cô ấy run lên khi đang cố bước đi nói rõ cô ấy đã bị thương nặng.
Edith chắc chắn bị đánh đập và tra tấn ngay từ lúc đặt chân đến biệt thự Wellesley, nhưng điều kỳ diệu là cô ấy đang đứng đó.
Killian muốn nói ngay lập tức về sự bạo hành của Rigelhoff với Edith, nhưng bầu không khí ở nơi hành quyết quá nặng nề khiến anh không thể mở lời.
Công tước quay sang gia tộc Riegelhoff và đám tùy tùng đang quỳ gối, và nói: "Nếu các ngươi chỉ kết thúc bằng cuộc chiến tranh lãnh thổ, ta sẽ không thèm giết các ngươi bằng chính tay mình."
Nếu vậy, công tước sẽ không có quyền xử tử gia tộc Riegelhoff. Đó là quyền lực của hoàng đế để xử lý các gia tộc liên quan đến phản động.
Nhưng họ đã bắt cóc những người phụ nữ yếu đuối và lợi dụng họ như một con tin.
Và với lý do đó, hoàng đế đã trao quyền xử tử cho gia tộc Ludwing một cách bất thường.
"Các ngươi với danh xưng quý tộc, lại hèn nhát bắt cóc phụ nữ, rồi oán trách ta đã cướp mọi thứ từ các ngươi?"
Trong tích tắc, một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ của công tước.
"Ta sẽ chặt đầu những ai mang họ Riegelhoff! Ta sẽ gửi đầu của các ngươi đến cung điện để treo trên tường cùng với những kẻ phản bội khác, và ném xác lên núi cho thú dữ xé xác!"
Khi mệnh lệnh như sấm truyền giáng xuống, những đao phủ nắm chặt chiếc rìu đã mài sắc nhọn của họ, và những tiếng la hét, khóc lóc nổ ra từ những tù nhân đang quỳ xuống.
Công tước, người đang nhìn xuống, hướng ánh mắt về Killian và đưa ra một ngoại lệ.
"Tuy nhiên, ta sẽ giao việc xử tử Edith cho con, Killian. Dù cô ấy có tội, nhưng cô ấy là vợ con."
Nghe vậy, Cliff lại hét nhỏ: "Cha!"
Công tước nhìn Cliff, người đang không hài lòng rồi nhìn qua Killian, người mang khuôn mặt lạnh lùng.
"Ta nghĩ sẽ thiếu tôn trọng với Killian nếu để người khác quyết định nên làm gì với Edith, nhưng nếu con chọn giữ lại mạng sống cho con bé, ta vẫn sẽ tôn trọng quyết định của con. Nhưng con sẽ phải chịu trách nhiệm."
Công tước bước sang một bên và nhường đường cho Killian.
Killian chậm rãi đi về phía Edith, nắm chặt chuôi kiếm.
Như thể đang chờ đợi khoảnh khắc này, những hiệp sĩ đưa cô đến đây bắt cô quỳ xuống tại chỗ.
Rõ ràng, họ cũng tin Killian chuẩn bị chặt đầu cô.
Và cuối cùng Killian cũng có thể nhìn rõ Edith. Cô ấy mặc một bộ quần áo rách rưới của thường dân, với một chiếc khăn rẻ tiền được quấn quanh đầu và mặt cô.
Chỉ có trán, đôi mắt và mũi cô lộ ra ngoài, nhưng anh có thể thấy làn da trắng bệch của cô.
"Edith......"
Anh gọi cô nhưng cô không nhìn anh.
Cô chỉ nhìn chăm chăm vào khoảng không, không khóc cũng không cười, mái tóc xõa ra khỏi chiếc khăn quàng cổ được vén sang một bên, để lộ phần gáy trắng nõn.
Thái độ kiên định của cô không phải là của một người sắp chết. Cô ấy từng đã bị gọi là thô tục và dâm đãng, nhưng trong khoảnh khắc này, cô ấy là một tiểu thư quý phái.
"Edith. Nói không. Hãy nói đó chỉ là hiểu lầm. Cô hãy nói đi!"
Khi Killian từng bước đến gần Edith, Lize đang theo dõi từ xa, dậm chân và thúc giục cô một lần nữa.
Nhưng Edith không động đậy.
Hình ảnh cô ấy không còn gì luyến tiếc khiến cho trái tim Killian chùng xuống.
'Tại sao em không níu giữ anh?'
Edith luôn như vậy.
Cô ấy chưa bao giờ yêu cầu anh giúp đỡ, ngay cả khi anh là người duy nhất cô có thể dựa vào.
'Anh vẫn không xứng đến mức em không muốn dựa vào anh sao?'
Mỗi khi anh nghĩ về điều đó, nội tâm anh lại tuôn trào và anh thấy mình sắp nổ tung đến nơi.
'Anh cảm thấy mình rất đau khổ khi em ôm hết đau thương vào lòng, không thể kêu lên, khiến anh nghĩ mình sắp phát điên rồi.'
"Edith! Hãy cầu xin anh ấy rủ lòng thương! Làm ơn đó, Edith!"
"Dừng lại!"
Công tước hiếm hoi ngăn Lize khi cô ta hét tên Edith.
Nhìn vào Edith vẫn bất động, Killian lên tiếng.
"Bất cứ ai trong gia tộc Riegelhoff đều xứng đáng bị xử tử, không chỉ vì tội phản động, mà còn vì những hành động xấu xa của họ."
Công tước Ludwing hài lòng gật đầu, còn Edith... mỉm cười yếu ớt.
Dạ dày Killian quặn thêm khi nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt mà anh vừa thấy.
Vì vậy, anh lên tiếng, như muốn phá vỡ sự tĩnh lặng của Edith.
"Nhưng, tên vợ tôi là Edith Ludwing kể từ khi cô ấy cưới tôi. Nếu Edith là Riegelhoff, đó là sự xúc phạm với gia tộc Ludwing, phải không?"
"Killian!"
Cliff gầm lên, nhưng Killian không lùi bước.
"Làm sao, anh trai? Nếu anh không tin, em có nên lấy giấy hôn thú bọn e đã ký khi cưới nhau cho anh xem không?"
Lần này, đến lượt công tước nói với giọng nặng nề: "Con có chịu trách nhiệm với hành động của mình không?"
"Tại sao con không thể chịu trách nhiệm, thưa cha? Chính cha là người đã ép con kết hôn, bây giờ cha lại muốn tước đoạt nó khỏi con?"
Killian cuối cùng cũng thốt ra những lời này.
Cha anh đã ép buộc cuộc hôn nhân mà anh không muốn bằng nhiều lý do khác nhau như 'vì gia tộc, vì hoàng đế', và lời thề hôn nhân vẫn còn được ghi lại trong gia tộc Ludwing.
Nó ghi rằng tên Edith Riegelhoff từ nay trở đi sẽ thành Edith Ludwing.
"Tại sao em lại quỳ như một tội đồ như thế? Trừ khi em muốn bôi tro trát trấu vào anh và gia tộc anh, hãy đứng lên đi, Edith Ludwing."
Chỉ khi đó, ánh nhìn của Edith mới hướng về Killian.
Ánh nhìn như muốn nói: 'Không thể tin nổi' khiến Killian muốn bật cười.
Rồi, đột nhiên,
"Nếu ngươi định giết chúng ta, hãy giết cả người phụ nữ đó!" Bá tước Riegelhoff đang quỳ gối hét lên.
Shane bên cạnh cũng phụ họa theo. "Đúng vậy! Nếu ngươi định giết tất cả người trong gia tộc Riegelhoff, hãy giết luôn con khốn đó!"
Sự bộc phát của họ khiến tất cả mọi người trên pháp trường choáng váng, ngoại trừ Killian và Edith.
Killian đã mơ hồ nhận ra Edith không phải đứa con gái được yêu quý, nhưng với thế giới bên ngoài, cô ấy là 'đứa con gái ngốc ngếch' mà bá tước Riegelhoff yêu quý.
Tin đồn ông ta đã bỏ rơi Edith là thật, nhưng cảnh bá tước Riegelhoff phản đối như con đuông dừa giãy nảy thật bất ngờ.
Thậm chí với những tù nhân khác, quỳ gối phía sau bá tước Riegelhoff cũng nhìn Edith với ánh mắt muốn giết chết cô ấy.
Chỉ khi đó, công tước Ludwing mới nhận ra có gì đó sai sai.
"Im mồm! Ta thấy ông chưa nhận ra tình hình hiện tại của mình thì phải. Đám tù nhân bị kết án sao dám phát biểu phản đối?"
Công tước Ludwing lớn tiếng nhìn Edith và ra lệnh.
"Ta sẽ tôn trọng quyết định của Killian. Tuy nhiên, Edith sẽ bị thẩm vấn về vụ bắt cóc, tạm thời hãy giữ cô ta trong ngục."
"Cha!"
Killian gầm lên trước công tước.
***
'Cái quần què gì đang xảy ra?'
Tôi hết nhìn công tước lại nhìn Killian, cố gắng tiêu hóa tình hình hiện tại.
"Ta sẽ giao việc xử tử Edith cho con, Killian."
Lời thoại của công tước giống y với lời thoại trong nguyên tác ban đầu.
Cho đến khi tôi bị bắt quỳ xuống và Killian đến gần tôi, tôi nghĩ vai diễn của mình cuối cùng cũng kết thúc.
Sợi tóc vướng vào lưỡi kiếm và khiến tôi đau, nên tôi nhanh chóng vén tóc sang một bên, để lộ phần cổ.
Tôi thậm chí không dám nhìn vào khuôn mặt Killian, sợ sẽ rung động khi nhìn thấy anh.
'Nếu tôi chết ở đây, tiếp theo tôi sẽ tỉnh dậy ở đâu? Hay đây là điểm dừng chân cuối cùng?'
Khi tôi nghĩ vẩn vơ và chờ Killian giết tôi một cách gọn gàng không đau đớn, thì Killian đã nói một câu khác với nguyên tác ban đầu.
"Bất cứ ai trong gia tộc Riegelhoff đều xứng đáng bị xử tử...."
Ừ thì, cho đến khúc này vẫn giống như bản gốc.
Tiếp theo là câu "Bao gồm cả Edith Rigelhoff, người chưa bao giờ là thành viên nhà Ludwing!" nên được...
"Nhưng, tên vợ tôi là Edith Ludwing kể từ khi cô ấy cưới tôi."
Ban đầu, tôi tưởng mình tai lãng nghe nhầm, sau đó tôi tự hỏi mình có quên khúc nào trong nguyên tác khum.