Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 120

Edit: Dưa Hấu

---

"Tôi đã bảo cô ấy chạy về phía bắc nếu cô ấy sống sót, và tôi cũng nói với cô ấy đây là Wellesley, phía nam thủ đô."

"Phía bắc? Vâng, cảm ơn anh!

Killian lập tức quay đầu chạy về phía bắc, nhưng người lính đánh thuê đã ngăn anh lại.

"À, còn cái này nữa..."

Trên tay người đó là chiếc vòng cổ ruby mà anh đã mua cho Edith.

"Tôi đã trả tiền cho người bạn của mình để đổi lấy nó, nhưng khi tôi biết cô ấy là ai... tôi không nỡ bán nó, nên tôi giữ lại. Tôi sẽ trả lại anh cái này, nên hãy tha thứ cho tôi."

Killian cảm thấy sắp gớt nước mắt vì người đàn ông xa lạ mà anh không quen.

Nhận chiếc vòng ruby, anh xé hết cúc vàng trên đồng phục và nhét nó vào người đàn ông.

"Vợ tôi chắc chắn còn sống. Cô ấy không phải là một phụ nữ yếu đuối. Nhưng anh là lý do khiến cô ấy sống sót, thế nên anh xứng đáng với điều này."

Sau đó Killian tập hợp các hiệp sĩ rải rác xung quanh điền trang Welleslay lại và cưỡi ngựa về phía bắc.

'Nếu mình đi về phía bắc, mình sẽ đến được đường chính và chắc chắn sẽ có những hiệp sĩ khác có thể giúp đỡ.'

Chắc chắn, Edith sẽ an toàn, Killian vừa nghĩ vừa hy vọng, vừa lo lắng khi đang phóng hết tốc lực.

Các hiệp sĩ đi theo anh phải làm việc từ sáng đến tối, ngoại trừ khi trời tối đen như mực, thật khó khăn, nhưng họ không thể phàn nàn khi thấy đôi mắt của anh ngày một mệt mỏi.

"Chúng ta đã nghỉ ngơi ở dinh thự, nhưng thiếu gia Killian vẫn chưa nghỉ ngơi kể từ cuộc chiến tranh lãnh thổ diễn ra, phải không?"

"Ừ, đúng. Anh ấy phải thật sự yêu tiểu thư Edith mới liều lĩnh tìm cô ấy như vậy."

"Nhưng cô ấy còn sống chứ? Nếu một người phụ nữ trong chiếc váy dạ hội đi trên đường, cô ấy sẽ gặp phải cướp..."

"Quản cái mồm của mình cho tốt. Nếu thiếu gia nghe thấy, anh sẽ sớm đi gặp ông bà tổ tiên đấy."

Có một số lời đàm tiếu giữa các hiệp sĩ, nhưng Killina chỉ tập trung vào việc tìm kiếm Edith.

"Sắp tối rồi. Hãy nghỉ ngơi một chút!"

Người hiệp sĩ lớn tuổi nhất cố gắng thuyết phục anh, nhưng anh bỏ ngoài tai, lẩm bẩm những lời kỳ lạ như một người mê sảng.

"Chắc chắn em ấy đã bị thương nặng.... em ấy không có tiền, không có nước uống... và bọn dã thú hoặc kẻ cướp có thể xuất hiện sau khi trời tối..."

Đã nhiều ngày kể từ khi anh tìm kiếm Edith. Cho dù không nghe những lời các hiệp sĩ bàn tán thì tâm trí anh cũng đã có đủ 7749 các kịch bản 'xấu nhất' hiện ra.

Và mỗi ngày trôi qua, sự hối hận và tội lỗi tràn ngập trái tim Killian.

'Tất cả là lỗi của ta. Lẽ ra ta nên thuê một lính đánh thuê để bảo vệ Edith....'

Không ai ngờ rằng nữ công tước, Lize và Edith sẽ tham gia bữa tiệc của bá tước Windham. Đó là lý do tại sao anh chỉ nhờ Anna bảo vệ cô ấy trong dinh thự, nhưng giờ đây, khi mọi thứ đã xảy ra, anh chỉ có thể đổ lỗi cho chính bản thân mình là người gây nên chuyện này.

'Edith...... anh sai rồi, anh... anh đã sai rồi, xin em, hãy sống sót. Xin em...'

Suốt chặng đường trở lại thủ đô từ cuộc chiến tranh lãnh thổ, Killian không thể nghỉ ngơi nhiều vì anh phải chăm sóc các hiệp sĩ.

Anh đã di chuyển nhiều ngày, và sức chịu đựng kiên cường của anh ấy đã bị mài mòn.

Nhưng, anh không thể ngừng tìm kiếm.

"Edith chắc đang ở đâu đó ngoài kia, bị thương và đói khát, run rẩy, tuyệt vọng chờ đợi tôi."

Killian tự trách mình rất nhiều vì đã không đó khi cô trong nỗi sợ hãi và đau đơn nhất, anh ấy muốn giết quách mình đi cho rồi.

[Killian!]

Trong trạng thái làm việc quá sức, anh mơ hồ nghe thấy giọng Edith gọi mình.

"Edith? Edith!"

"Có chuyện gì vậy, thiếu gia!"

"Vừa rồi tôi nghe thấy giọng của Edith, em ấy ở gần đây!"

"Dạ?"

Nếu giọng của một phụ nữ có thể nghe thấy trong màn đêm tĩnh lặng thì không thể nào các hiệp sĩ khác không nghe thấy.

Nhìn chủ nhân của mình đang ngơ ngác đột nhiên nhìn xung quanh và gọi tên vợ mình, họ lo lắng không biết anh đã bị mất trí chưa.

Và khi họ đang lo lắng nỗi sợ hãi của họ sắp thành hiện thực, một người từ nhà Ludwing đến gặp Killian.

"Những hiệp sĩ do thiếu gia Cliff phái đi đã tìm thấy tiểu thư Edith."

Như sét đáng ngang tai, Killian lên ngựa mà không suy nghĩ nhiều.

Anh phải nhanh chóng bảo vệ Edith trước khi cô xảy ra mệnh hệ gì.

***

Tôi bị bắt vào sáng sớm, nhưng đến tận trưa thì tôi mới về đến dinh thự Ludwing, tốc độ của tôi bị chậm do tình trạng cơ thể không tốt và thiếu năng lượng.

Tuy nhiên, tôi rất biết ơn sự quan tâm của chỉ huy hiệp sĩ khi không thúc giục tôi.

Dinh thự Ludwig, nơi tôi chưa khám phá hết, khá rộng.

Phía sau dinh thự là sân tập, phía sau đó là một khu rừng và bên trong khu rừng là những tòa nhà bí ẩn.

Một trong số đó là nhà tù và nơi hành quyết.

Tôi luôn tò mò không biết nó trông thế nào, vì đó là nơi Edith kết thúc cuộc đời mình, và giờ cuối cùng tôi cũng được chiêm ngưỡng.

Vì đó là ngày thi hành án, nên khu vực xung quanh nhà tù được bảo vệ nghiêm ngặt bởi hiệp sĩ và binh lính.

'Điều này không khác gì trong nguyên tác. Ngay cả khi tôi bị bắt bằng cách nào đó, sao nó có thể chính xác vào ngày hành quyết gia tộc Riegelhoff?'

Tôi mỉm cười yếu ớt và loạng choạng đi theo sau hiệp sĩ đưa tôi vào, đột nhiên có ai đó chạy đến từ phía bên kia.

"Edith!"

Đó là Lize.

Cô ấy xanh mặt và cố níu lấy tôi, nhưng Cliff, người theo sau, may mắn bắt được cô ấy.

"Edith! Tại sao, tại sao cô lại làm thế?"

"Gì?" Tôi hỏi ngược lại, tôi không biết cô ấy đang nói gì.

Cliff trừng mắt nhìn tôi dữ dội: "Có vẻ như cô vẫn cố không hiểu điều mà cô ấy hỏi là cô có giúp Shane tấn công dinh thự từ bên trong và giúp hắn ta trong vụ bắt cóc hay không."

Tôi chết lặng.

Tôi tưởng Cliff đã bỏ rơi tôi ở biệt thự sau khi thấy tôi nhưng có vẻ anh ta  còn chẳng thèm xuống đó tìm tôi.

Nhưng, bằng cách nào đó, anh ta vẫn tin tôi là người giúp đỡ Shane.

"Nó thực sự giống nguyên tác...."

"Cái gì?"

"Không có gì."

Nó làm tôi nhớ đến những ngày đầu ở thế giới này, dù tôi cố gắng cỡ nào thì tình tiết câu chuyện vẫn diễn ra theo nguyên tác.

Tôi nghĩ nó đã thay đổi một chút trong thời gian qua, nhưng cuối cùng, nó vẫn trở về vạch xuất phát.

'Không còn quan trọng nữa.'

Tôi mệt mỏi với việc bác bỏ những cáo buộc và nghi ngờ không đáy.

Ngay khi tôi sắp phớt lờ Cliff và rời đi, Lize lại tiến tới.

"Vì Chúa, Edith, hãy nói rằng đó là một sai lầm, nói rằng cô thật sự xin lỗi! Killian có trái tim nhân hậu, anh ấy sẽ không phớt lờ lời cầu xin của cô!"

Lize bám vào tôi một cách tuyệt vọng như thể chúng tôi là gia đình.

Cô ấy trông tuyệt vọng, như thể nếu tôi chết sẽ có chuyện lớn xảy ra.

"Tôi không thể làm điều đó, Lize. Tôi vô tội."

"Nếu là hiểu nhầm, thì hãy giải thích đó chỉ là hiểu nhầm!"

"Tôi bị gắn mác tội nhân, có ai sẽ tin tôi?"

"Không, Edith! Đừng từ bỏ!"

Ngay khi Lize sắp bùng cháy, Cliff nắm lấy cánh tay cô ta.

"Lize. Cô ta không đáng để em tốn thời gian và cũng không đáng để em lo lắng, nên dừng lại đi."

Cliff nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, nhưng chẳng có ý nghĩa gì với tôi.

Tôi sợ việc bước vào ngục tối và đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của Killian, người sẽ cứa cổ tôi hơn.

Tôi mỉm cười nhìn Cliff đưa Lize đi, người vẫn liên tục la ó bảo tôi không được từ bỏ.

'Ăn ngon và ngủ kỹ nhé, những nhân vật chính ạ. Đừng lo, tôi sẽ kết thúc mọi thứ ở đây.'

Khi tôi bắt đầu bước đi, tôi cảm thấy chóng mắt trong phút chốc.

Tôi đã không ăn hay ngủ trong hai hoặc ba ngày, và tôi cảm thấy mình sắp đến giới hạn.

'Chỉ cần chịu thêm chút nữa thôi. Sắp kết thúc rồi.'

Sớm thôi, cuộc đời Edith sẽ đặt dấu chấm hết.

Trong nguyên tác, Edith cầu xin Killian tha mạng khi anh cố giết cô ấy, nhưng tôi gần như không thể nhìn vào mắt anh.

'Dù tôi muốn gặp anh, nhưng tôi không muốn khuôn mặt ghê tởm khi nhìn tôi là hình ảnh cuối cùng trong ký ức anh ấy.'

'Nếu Killian chém tôi một nhát như anh đã làm trong nguyên tác, cơn đau sẽ không đến nỗi nào, nên đừng lo lắng. Chúng ta sẽ không để lại hình ảnh xấu trong ký ức Killian.'

Tôi nắm chặt đôi tay đang run rẩy của mình và tiếp tục hoàn thành những tập cuối của mình.

***

Hầm ngục rộng lớn của gia tộc Ludwing chưa từng sư dụng kể từ khi công tước hiện tại, Axel Ludwig, lên nắm quyền.

Nhưng vài ngày đẹp trời không có nghĩa là một cơn bão sẽ không ập đến, vậy nên công tước, người đã khoan dung đối với sự phản đối trong một thời gian, không phải lúc nào cũng khoan dung với những người có ý đồ độc ác.

Đối mặt với việc gia đình của mình vô duyên vô cớ bị bắt cóc, cơn giận của công tước Ludwing bùng nổ.

"Đưa tất cả tù nhân ra ngoài."

Ông đứng trên bục tầng thứ hai của khu hành quyết và ra lệnh lôi tất cả gia quyến gia tộc Riegelhoff ra ngoài.

Một lúc sau, các tù nhân bị lôi ra với đủ loại tiếng rên rỉ chửi bới.

Sau đó, Cliff đến gần và thì thầm vào tai công tước.

"Edith Riegelhoff sẽ có mặt ở đây vài phút nữa."

"Vậy là cuối cùng cô ta cũng đã bị bắt."

"Killian vừa trở về sau khi nghe tin Edith bại bắt. Thằng nhóc đó cũng sẽ xuất hiện ở đây sớm thôi."

Nghe đến đây, công tước gật đầu nặng nề.

Cliff nhìn qua cánh cửa nơi Edith chuẩn bị bước vào, và Lize, người đang hy vọng gì đó vào Edith.

Anh ta hỏi: "Cha, cha định làm gì?"

"Ý con là sao?"

"Việc xử tử Edith."

Việc chém đầu người trong gia tộc Riegelhoff đã chắc như đinh đóng cột, nhưng quyết định về kết cục của Edith vẫn chưa được đưa ra.

Đối với Killian, người ý kiến về hình phạt của cô ấy sẽ là điều cần thiết, người đã đi xa để tìm kiếm cô ấy.

Khi Công tước vẫn im lặng, Cliff sốt ruột nói: