Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 119

Edit: Dưa Hấu

---

"Chuyển xe đến Apentus, sẽ khởi hành sau 5 phút nữa! Nhanh lên, nó sắp đầy rồi!"

Tôi đã lỡ chuyến đến Driburn, nên tôi phải bắt chuyến xe đến Apentus. Tôi biết điều đó trong đầu.

Nhưng không hiểu sao chân tôi lại không chịu di chuyển.

'Tôi nên làm gì đây? Tôi nên làm gì đây?'

Khi tôi đứng lên ngồi xuống, dậm chân đầy lo lắng, có ai đó đã giành được suất cuối cùng của chuyến xe đến Apentus, và khi nó đầy chỗ, chiếc xe lập tức xuất phát.

Tôi thở dài, nhìn chằm chằm vào bãi đậu xe trống không khi chiếc xe đến Apentus rời đi.

'Ngày mai... chắc chắn ngày mai tôi sẽ bắt được xe đến Apentus.'

Với quyết tâm mỏng manh đó, tôi đặt phòng ở một nhà trọ gần trạm xe.

Nhưng ngày hôm sau, tôi vẫn không thể lên xe được.

Ngồi trên chiếc ghế dài hôm qua, tôi sốt ruột dẫm chân xuống sàn, bỏ lỡ cả xe đến Driburn và Apentus, đứng dậy và rời khỏi trạm xe.

Thậm chí tối đó tôi lên cơn sốt, và phải dời đi thêm ba ngày nữa.

'Tôi sẽ bị bắt.'

Không còn đủ kiên nhẫn, sau khi cơn sốt hạ xuống, tôi quay lại bến xe, nhưng lần này trời rất lạnh.

Khi đợi xe dưới mái hiên rách rưới của trạm xe để tránh tuyết, tôi có thể nghe thấy những cuộc trò truyện xung quanh tôi.

"Anh thấy tờ lệnh truy nã của gia tộc Ludwing chưa?"

"Ồ, tôi đã thấy trên đường đến đây. Là một cô gái xinh đẹp đúng không?"

"Tiền thưởng khá sộp."

"Tôi nghĩ các hiệp sĩ gia tộc Ludwing sẽ đến đây sớm thôi. Họ có thể tìm thấy cô ta trong số những người đi xuống vùng quê."

"Không thể nào, một quý cô sắp chết sẽ không đi đến những nơi như vậy. Có thể cô ta đã mượn xe của họ hàng thân thích và bỏ đi rồi."

Quý cô quý tốc sắp chết đang ở ngay đây.

'Đây thực sự là cơ hội cuối cùng.'

Tôi không thể trì hoãn  thêm những sự lựa chọn và quyết định mà tôi đã kéo dài nữa.

Chuyến xe đến Driburn khởi hành trong mười phút nữa và chuyến xe đến Apentus sẽ rời đi trong hai mươi phút.

'Đừng cố chấp, đừng hối tiếc nữa...... Hãy đến Driburn.'

Với tâm trạng như vậy, tôi mua ba củ khoai tây mới ra lò từ một quầy hàng ở trạm xe.

Chúng sẽ giúp tôi ấm áp, và vì tôi chưa ăn sáng nên chúng sẽ thành bữa ăn cho tôi.

Tôi đổ nước vào bình, nó đủ cho đến khi tôi đến điểm dừng chân đầu tiên, Ramolo.

Với những tính toán này, tôi quay đầu về hướng xe đến Driburn, và bước chân tôi dừng lại trước khi tôi kịp nhận ra.

Khung cảnh những hành khác ngồi túm tụm, không nói chuyện với nhau, người đánh xe thờ ơ hút thuốc, những chú ngựa rên rỉ, hơi thở trắng xóa theo từng nhịp thở... chợt khiến trái tim tôi đau nhói.

'Tôi cô đơn......'

Như thể nhận được tín hiệu từ Chúa, tôi chợt nhận ra điều này.

Trong suốt cuộc đời mình là Choi Soo Na, nơi mà mỗi khoảnh khắc trong cuộc sống tôi đều cô đơn, tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Nhưng chỉ sau khi gặp Killian, người đã dạy tôi biết đến niềm vui, tôi mới thực sự hiểu được nỗi cô đơn.

'Có lý do gì để tiếp tục cuộc sống này không...?'

Tiếng thở dài như tiếng nức nở biến thành hơi thở trắng xóa làm mờ tầm nhìn của tôi. Không, có lẽ đó là những giọt nước mắt.

Cuộc sống này chỉ có cố gắng để sống sót, nhưng giờ đây sao khó khăn quá.

Ngay cả sau khi tôi bỏ trốn, tôi luôn ý thức được rằng tôi chưa đáp ứng được tất cả ba điều kiện ngoại lệ, và tôi không bao giờ quên được Killian.

'Có lẽ tôi nên tìm người khác và bắt đầu cuộc sống mới, có thể chúng tôi sẽ là một cặp hợp cạ, nhưng đó có phải là.... cuộc sống mà tôi mong muốn không?'

Tôi nghĩ đến đứa trẻ nói rằng cô bé ghen tị với tôi khi tôi khóc vì muốn chết khi có cơ hội sống.

Đứa trẻ nằm cạnh tôi trong phòng cấp cưu ung thư, rồi cuối cùng nhắm mắt khi tôi nhận ghép tủy.

Nhưng bây giờ, khi nghĩ về cô ấy, tôi không còn cảm giác có nghĩa vụ phải sống nữa.

Như chiếc đèn cạn dầu, tôi đã quá mệt mỏi rồi.

'Có lẽ lý do tôi tồn tại trong thế giới này là để Killian chém đầu và khiến câu chuyện trở nên hoàn chỉnh.'

Nếu sự hiện diện của tôi mang lại tích cực nào đó thì đó có lẽ là Killan đã giải thoát bản thân mình khỏi tình yêu mù quáng với Lize.

'Có lẽ khi tôi ra đi, anh ấy sẽ tự do hơn để yêu người khác.'

Tôi lại ngồi xuống ghế, ôm củ khoai tây ấm áp được gói trong túi giấy trong tay.

Tôi nhìn theo chiếc xe đến Driburn và Apentus rời đi.

Khi thấy bãi đỗ xe trống trơn, tôi không còn cảm giác lo lắng hay buồn bã nữa.

Củ khoai tây trên tay tôi sắp hết thì một nhóm hiệp sĩ đeo huy hiệu nhà Ludwing xông vào trạm xe.

"Sẽ có một kiểm tra ngắn gọn, chúng tôi chỉ cần kiểm tra khuôn mặt mọi người, vì thế đừng hoảng sợ hay sợ hãi mà hãy hợp tác theo hướng dẫn của các hiệp sĩ!"

Khi mọi người đang chạy tán loạn trước cuộc kiểm tra đột ngột, tôi nhét túi đựng khoai tây nguội vào túi và chỉnh lại quần áo.

Mặt tôi vẫn còn bầm tím vì bị Sophia đấm quá mạnh, và tôi hơi lo lắng khi nghĩ Killian sẽ nhìn tôi với anh mắt kinh tởm.

'Lo lắng cũng chả có ích gì khi tôi sắp chết...'

Người ta thường nói gió mùa thật đáng sợ, mối tình đầu ngọt ngào sẽ lấy đi gan và mật của bạn. Ừm, của tôi đã bị mất chưa nhỉ?

Tôi mỉm cười yếu ớt rồi từ từ cởi chiếc khăn choàng và khăn quàng cổ quấn chặt quanh đầu và mặt mình.

Sau đó, tôi đợi một trong số hiệp sĩ đến gần tôi.

"Ờ...a....?"

Người hiệp sĩ lướt qua khuôn mặt tôi một cách lịch sự, quay đi rồi gật đầu.

"Ừm....xin lỗi 

lịch sự liếc nhìn mặt tôi rồi quay người bước đi rồi lại giật đầu.

"Ừm...... xin hỏi......"

"Các người đến muộn."

"Xin thứ lỗi?"

Người hiệp sĩ được cử đi bắt tôi trông còn bối rối hơn.

"Gì, có chuyện gì vậy?"

Một người đàn ông trông như chỉ huy trong bộ áo giáp bóng loáng và hỏi người hiệp sĩ trước mặt tôi.

"À, không... tôi nghĩ là mình đã tìm thấy cô ấy rồi..."

"Cái gì?"

Tôi từ từ quay đầu lại nhìn người chỉ huy hiệp sĩ, người cũng thốt lên "Há!" trong bất ngờ.

"Tôi đang đợi, đi thôi."

Tôi đứng dậy khỏi ghế, cố rặn nụ cười.

Nhưng chân tôi tê cứng và run rẩy vì ngồi trong cái lạnh quá lâu.

May mắn thay, người hiệp sĩ đứng trước mặt tôi đã nắm lấy tôi, nhưng anh ấy nắm cánh tay bị đánh của tôi mạnh đến mức tôi không thể không kêu lên vì đau.

"A, đau quá!"

Người hiệp sĩ ngạc nhiên thả tay ra, còn tôi thì bám vào cây cột bên cạnh để hít thở.

"Tôi xin lỗi vì gây rắc rối trong khi là người bị truy nã, nhưng, anh có thể giúp tôi đứng dậy được không? Chân tôi đang không tiện di chuyển cho lắm."

Theo quy tắc, tôi phải đi bộ về dinh thự Ludwig và bị trói bằng dây. 

Người chỉ huy có vẻ suy nghĩ một lúc rồi gọi một hiệp sĩ khác.

"Hai người hỗ trợ cô ấy hai bên."

"Cô ấy.... quay lại trong tình trạng này?"

"Chúng ta sẽ để cô ấy đi bộ khi gần về đến dinh thự."

Tôi cảm ơn người chỉ huy hiệp sĩ về quyết định của ông ấy.

'Bây giờ, tôi sẽ được gặp Killian!'

Tôi mỉm cười dù tôi đang trên con đường đến cái chết.

***

May mắn đã mỉm cười với Killian khi anh gặp được một người đàn ông lảng vảng gần biệt thự Wellesley.

"Hắn ta đi loanh quanh nơi đây, như thế hắn ta biết gì đó và đang tìm kiếm thứ gì đó!"

"Nếu hắn ta biết nơi này, có thể hắn là một trong số lính đánh thuê đã bỏ trốn!."

Các hiệp sĩ bắt giữ người đàn ông hét lên, và người đàn ông nằm trên mặt đất, run rẩy.

Killian quỳ xuống trước mặt người đàn ông, nắm lấy tay anh ta và đỡ anh ta đứng dậy.

Anh hỏi: "Anh có biết người phụ nữ tóc nâu đỏ bị giam ở đây không? Cô ấy cao tầm này và có đôi mắt nâu... và nếu anh cho tôi chút thông tin về nơi cô ấy đang ở, tôi sẽ tha cho anh."

Người đó lúng túng, không dám nhìn vào mắt anh, như thể đang sợ hãi, và gần như phá vỡ sự im lặng.

"N-Ngài đang tìm bắt cô ấy à, thưa ngài?"

"Tôi đang tìm cô ấy một cách tuyệt vọng. Tôi phải tìm thấy cô ấy!"

"C-cô ấy... cô ấy nói mình là em gái của thủ lĩnh.... nhưng cô ấy không liên quan gì đến bọn họ, cô ấy là một người tốt!"

Killian cảm thấy như có một tia sáng chiếu vào mình trước lời nói của người đàn ông này, người không chỉ biết Edith mà còn quan tâm cô.

"Đúng, anh nói đúng, cô ấy vô tội! Anh đã nhìn thấy cô ấy ở đâu? Hãy nói cho điều mà anh biết, tôi là chồng cô ấy!"

Người đó cảm thấy nhẹ nhõm hơn và tiếp tục: "À, thực ra.... Tôi là lính đánh thuê được lệnh nhốt cô ấy dưới hầm. Nhưng khi nghe về tình cảnh của cô ấy, tôi không khỏi đồng cảm với cô ấy, nhưng tôi giúp được gì nhiều cho cô ấy.... Tôi chỉ nới lỏng dây trói của cô ấy thôi."

Lúc đó, Killian mới hiểu làm thế nào Edith có thể tự cởi trói và thoát ra.

"Rồi cô ấy cảm ơn tôi, đưa cho tôi và bạn đồng hành tôi một chiếc dây chuyền ruby của cô ấy, và bảo chúng tôi chạy đi, hiệp sĩ của công tước sẽ đến đây sớm thôi. Nếu chúng tô không chạy ngay lúc đó, chúng tôi đã chết."

"Vậy ra anh là một trong những người lính đánh thuê chạy trốn mà không nhận tiền thưởng."

"Vâng. Sau đó, tôi biết được thủ lĩnh đã thuê chúng tôi là ai, và những người chúng tôi bắt cóc là ai, nhưng cho dù nghe ngóng bao nhiêu, tôi cũng không nghe thấy tin tức gì về cô ấy, nên mới vội vàng về đây."

Killian nắm chặt tay người đó và nói cảm ơn nhiều lần. Anh không giúp được gì cho Edith, nhưng lính đánh thuê Shane thuê thì có. Thật là một sự giúp đỡ vô giá mà người đó dành cho Edith.

Ông ta thậm chí còn cho anh một manh mối rất quan trọng.