Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 118

Edit: Dưa Hấu

---

'May là váy tôi có túi.'

Tôi vội vã rời khỏi ngân hàng, túi tiền nặng bất ngờ.

'Tôi phải nhanh chóng di chuyển.'

Sau khi lấy được tiền từ ngân hàng, tôi mua một ít quần áo thường ngày và một chiếc khăn quàng cổ trên con phố dân thường hay lui tới và ghé qua một nhà trọ để thay đồ.

Lạy tổ tiên trên cao độ, bây giờ là mùa đông. Không ai nghi ngờ tôi khi tôi quấn khăn quanh khuôn mặt.

Cảm giác mình như trở thành một người hoàn toàn khác, tôi rời khỏi đó và vào một nhà trọ trông tồi tàn hơn.

"Kính chào quý khách! Cô đi một mình à?"

"Vâng. Tôi muốn ở lại qua đêm và một bữa ăn."

"3.500 sennar cho bữa tối và một phòng."

Trong lòng tôi thấp thỏm sợ chủ quán nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, nhưng ông ta chỉ nhận tiền của tôi mà không hỏi thêm câu nào.

Và với điều đó, tôi có thể lấp đầy chiếc bụng đói của mình.

Tôi đã nhịn đói khoảng hai ngày và bụng tôi đau quặn vì đói.

Một phần tôi muốn ăn thịt, nhưng dạ dày tôi sẽ đau nếu lấp đầy chiếc bụng rỗng bằng đồ ăn khó tiêu. Cơn đau dạ dày sẽ khiến tôi gặp nhiều rắc rối nên tôi đã ăn món thịt hầm mềm và bánh mì.

'A, tôi sống lại rồi.'

Tôi nhanh chóng xử lý xong bát thịt hầm nóng hổi và trở về căn phòng đơn rách rưới của mình, khóa cửa cẩn thận trước khi cho cơ thể đau nhức của mình nghỉ ngơi.

Nhưng tôi mệt đến mức tâm trí tôi là một mớ hỗn độn, đầy lo lắng và sợ hãi.

'Có ai nhận ra tôi không nhỉ?'

Tôi che mặt khi rời nhà trọ đầu tiên, nhưng tôi cứ tự hỏi liệu hành vi của mình có khả nghi quá không.

'Tôi không thể bị bắt cho đến khi tôi rời khỏi thủ đô.'

Tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cái chết. Thuộc hạ của cliff sẽ không ngừng kiếm tôi trừ phi thấy xác của tôi.

Và nếu họ bắt được tôi, tôi sẽ không thể thoát khỏi cái chết như trong nguyên tác.

'Nếu tôi không đáp ứng điều kiện ngoại lệ thứ ba thì mọi nỗ lực trước giờ của tôi sẽ đổ xuống sông xuống biển, phải không?'

Điều đó có nghĩa là cho dù tôi nỗ lực chạy trốn khỏi thủ đô thì cũng chẳng ý nghĩa gì.

Nhưng những lần tôi đáp ứng hai điều kiện ngoại lệ là khi tôi cố gắng sống sót, nên lần này tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ việc phải cố gắng hơn.

'Nhưng tôi nên chạy đi đâu đây? Tôi không biết gì về nông thôn ngoại thủ đô.... Không, hãy ngủ một giấc và ngày mai tôi sẽ đi mua bản đồ và vài thứ khác....'

Lo lắng của tôi không dứt, nhưng năng lượng của tôi đã cạn kiệt hoàn toàn, và lúc đó, tôi hết pin, dần mất ý thức và ngủ thiếp đi.

Sau một giấc ngủ sâu không mộng mị, tôi thức dậy với cơn đau ở lưng, và phòng đã sáng rồi.

Tôi dụi đôi mắt sưng tấy và nhìn ra ngoài thì thấy đã gần trưa rồi.

'Ít nhất thì tôi thức dậy cảm thấy tốt hơn sau một đêm ngon giấc.'

Cơ thể tôi vẫn còn đau và mệt mỏi, nhưng tôi không còn buồn ngủ nữa.

Tôi đưa một ít tiền xu cho cậu bé chạy vặt trong nhà trọ để lấy nước và nhanh chóng rửa mặt.

Những vết bầm tím và thương tích từ những cú đánh của Shane và Sophia vẫn đau khủng khiếp, và tôi phải che mặt bằng khăn choàng kể cả khi ở trong nhà.

Tôi xuống tầng một, trả tiền để ở thêm một đêm nữa, và hỏi tôi có thể mua được bản đồ ở đâu.

"Bản đồ thủ đô?"

"Không. Bản đồ của đế quốc."

"Sẽ hơi đắt một chút.... nếu cô ra ngoài, đi thẳng về bên phải, cô sẽ đến một ngã tư với con đường chính. Nếu cô đi thẳng qua đó, có một cửa hàng tên 'Kindra' ở bên trái, và cô có thể mua ở đó."

Thật may, người chủ quán trọ không hỏi thêm về tình cảnh cá nhân của tôi.

 

Tôi lại che đầu mình bằng khăn quàng rồi bước ra ngoài.

Tôi mua một chiếc áo khoác rẻ tiền để mặc như người dân bình thường, nhưng cơn gió lạnh không ngừng ùa vào.

'Tôi phải giữ tinh thần tỉnh táo.'

Tôi không chắc là da tôi hay tâm trí tôi đang ớn lạnh. Tôi bước đi khó khăn, hòa mình vào đám đông dưới phố.

Đến ngã tư với đường chính, tôi kéo cổ áo lên, giả vờ rằng tôi đang run vì lạnh. Vì từ xa, tôi thấy những người hiệp sĩ nhà Ludwing.

'Họ được ra lệnh bắt tôi đúng không?'

Tôi trở nên lo lắng.

Nhưng tôi không muốn tỏ ra khả nghi nên tôi gắng bình tĩnh nhất có thể và bước đi với tốc độ như bao người khác.

Chỉ đến khi đến cửa hàng tạp hóa Kindra, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Chủ cửa hàng là một ông lão, và thậm chí tọc mạch, ông lão bán đồ cho tôi: một bản đồ đề quốc, một chiếc túi da du lịch, một chiếc đèn cầm tay, đá lửa, nến, một con dao tiện ích và một hộp sơ cứu.

Mặc dù hành lý của tôi đã hơi nặng, nhưng tôi vẫn mua thêm ít đồ lót, một chiếc áo len, một chiếc váy dày và bít tất mùa đông.

'Bây giờ, tôi chỉ cần đóng gói và rời đi.'

Lê bước về nhà trọ, tôi nhét đồ đạc vào túi xách và nhanh chóng đứng dậy.

'Mình có nên đến bến xe ngay bây giờ không?'

Đội tìm kiếm đã được phái đi, và có thể một trong số họ đã có mặt ở ga tàu.

Sau khi suy nghĩ  thêm một chút trong lúc đi đi lại lại trong phòng, tôi quyết định ở lại thêm một đêm.

'Dù sao tôi đã trả tiền cho thêm một đêm....'

Với lý do đó, tôi ăn tối và quay lại giường.

Nhưng vào ngày hôm sau, tôi lại trả tiền cho chủ nhà trọ thêm một đêm nữa.

Vì trời đang mưa.

'Tôi không có ô, và nếu rời khỏi đây lúc này tôi sẽ bị cảm lạnh, có hơi nguy hiểm.'

Trong khi đó, tôi mượn một chiếc ô từ nhà trọ, mua hai quyển sách từ hiệu sách trên đường cái, và mua một chiếc bánh kem tươi ở tiệm bánh gần đó.

Sau đó, tôi khóa mình trong phòng, đọc sách trong khi nhấm nháp chiếc bánh có thể là chiếc bánh cuối cùng của đời mình.

Ngày hôm sau, tôi bị sốt, hôm tiếp theo thì quá lạnh, và hôm tiếp nữa tôi hoãn khởi hành vì tôi muốn hưởng thụ những bữa ăn cuối cùng.

Đó là khoảng thời gian yên bình, nhưng tôi vẫn không thoải mái trong lòng.

Chỉ có mình tôi mới biết tại sao mình lại vô lý đến vậy.

'Nếu tôi rời đi, chắc tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại Killian nhỉ?'

Mỗi lần nghĩ đến, tim tôi lại đau nhói.

Khi tôi nhìn lại cuộc đời mình, bao gồm cả kiếp trước, tôi không thể nghĩ đến ai đã mang lại cho tôi nhiều cảm xúc và niềm vui như Killian.

Ban đầu chỉ đơn giản vì ngoại hình anh ấy, nhưng theo thời gian, thật khó để không yêu anh ấy vì đã tin tưởng và bảo vệ tôi.

Tôi không muốn tin vào những lời của Sophia về việc anh ấy sử dụng tôi như 'tấm khiên', ngay cả khi tôi đã bị mọi người trong gia tộc Ludwing bỏ rơi hoàn toàn. Thật khó để buông bỏ hy vọng nhỏ nhoi rằng Killian có thể đến tìm tôi.

Nhưng tối hôm đó, khi đang ăn ở phòng ăn nhà trọ, tôi nhận ra mình không thể kiềm chế nổi nữa.

"Tôi nghe nói công tước Ludwig đang tìm kiếm một người."

"Ai?"

"Một thành viên từ một gia tộc đã tham gia cuộc chiến tranh lãnh thổ lần trước. Cả nhà đã bị tóm, nhưng có một người trốn thoát, hình như là con gái hay con dâu gì đó, tôi không nhớ rõ lắm."

"Cô ta khôn ngoan đó chứ."

Hai người tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện.

"Họ có treo tiền thưởng cho cái đầu của cô ta không?"

"Chưa, nhưng cũng sớm thôi."

"Chà, một người phụ nữ quý tốc đang chạy trốn. Chẳng bao lâu nữa tờ truy nã sẽ xuất hiện."

Đối với họ đó là một chủ đề nói chuyện bình thường, nhưng với tôi, người nghe trộm sau lưng họ, như sét đánh ngang tai.

'Truy nã....? Đúng như dự đoán, tôi đã bị gia tộc Ludwing bỏ rơi....'

Nếu họ đang tìm tôi, vợ của Killian, họ sẽ không tìm "thành viên từ một gia tộc đã tham gia cuộc chiến tranh lãnh thổ lần trước", mà là tìm "con dâu của công tước Ludwing".

'Tôi phải đi trước khi họ treo tiền thưởng cho cái đầu của tôi.'

Tôi về phòng mình với bữa tối còn lại một nửa.

Hy vọng Killian tìm thấy tôi đã tan vỡ, đột nhiên tôi cảm thấy cả thế giới như chìm trong bóng tối.

'Tôi không thể hy vọng một cái kết có hậu cho mình.'

Nhưng cho dù là vậy, tôi không thể căm ghét Killian, và tôi biết ơn anh ấy đã đối xử tử tế với một người mà cuối cùng anh ấy sẽ bỏ rơi.

'Ngay cả khi mọi chuyện đã xảy ra.... một năm qua giống như một giấc mơ vậy.'

Tôi mỉm cười yếu ớt.

Tôi hạnh phúc vì có cơ hội ở bên Killian. Tôi cảm nhận niềm vui trong cuộc sống mà tôi chưa từng trải trong 28 năm làm Choi Soo Na.

Tôi quyết định xóa những ký ức đau thương mà chỉ để lại ký ức vui vẻ.

Nhưng đêm nay tôi không thể nào ngon giấc.

***

"Chuyến xe đến Driburn! Sẽ khởi hành sau 30 phút nữa!"

"Chuyến xe đến Apentus! Sẽ khởi hành sau 40 phút nữa!"

Với những bước chân nặng nề, ga tàu gần cổng phía nam thủ đô hỗn loạn hơn tôi tưởng.

Giống như Anna đã nói, những chiếc xe ngựa đường dài xếp hàng cạnh nhau trông giống như những chiếc xe có mái che, và tất cả mọi người, từ hành khách đến phu xe đều hò hét ầm ĩ.

May là thời tiết đã trở lạnh nên tôi có thể quấn khăn choàng và khăn trùm đầu kín mít, nhưng dù có quấn, tôi vẫn thấy lạnh và các ngón chân tê cứng.

'Tôi nên đi đâu đây? Driburn hay Apentus?"

Sau vài ngày cân nhắc, tôi đã thu hẹp lựa chọn.

Driburn là một thành phố cảng có rất nhiều người dân và công việc. Ở đó dễ có cơ hội kiếm tiền, và nếu may mắn, tôi có thể trốn bằng đường thủy.

Apentus là một thành phố có diện tích tương tự Driburn, nhưng có nhiều thương mại hơn và tiên tiến hơn thủ đô, với nhiều cửa hàng do phụ nữ quản lý.

Nhưng có một điểm chung ở hai thành phố này: rất gần Ryzen.

 'Có lẽ một ngày đẹp trời nào đó, tôi sẽ có cơ hội gặp lại Killian, cho dù chỉ có thể nhìn ở xa.'

Tôi không thể từ bỏ hy vọng mỏng manh đó, nên tôi đã quyết định chọn hai thành phố này.

"Điểm đến Driburn! Chúng tôi sẽ rời đi sớm! Còn ai chưa lên xe thì nhanh lên!"

Người đánh xe đến Driburn vừa đi vừa hô to.

Tôi ngồi trên một chiếc ghế dài ở trạm xe, cắn môi và suy nghĩ.

Cuối cùng, chiếc xe đến Driburn cũng xuất phát.

Vài phút sau, người đánh xe đến Apentus cũng bắt đầu hô to.