Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 117

Edit: Dưa Hấu

---

"Killian! Ý em là em sẽ đặt tình cảm cá nhân lên trên danh dự gia đình, phải không?"

"Nếu Edith thực sự có tội, em sẽ trừng phạt cô ấy. Ngay cả khi cô ấy phải bị giết, chính em sẽ làm điều đó!"

Tâm trạng của Killian rất dữ dội, như thể anh ta sẵn sàng rút kiếm của mình ra bất cứ lúc nào.

Anh quay về hướng các hiệp sĩ bảo vệ dinh thự. "Ta sẽ kiểm tra hiện trường nơi mẹ ta và Lize bị bắt cóc ngay bây giờ! Leonard, chọn mười người và chuẩn bị sẵn sàng!"

Nhưng cơn giận của Cliff vì suýt mất Lize là điều không thể bàn cãi.

"Cha", anh ta nói, "con sẽ cử thêm người đi. Con sẽ tìm Edith Riegelhoff và đưa cô ấy về trước mặt cha!" (Hấu: Này là Cliff nói nha các bồ, đừng hiểu nhầm Killian, tội nghiệp ảnh.)

Khi nhắc đến "Edith Riegelhoff", Killian trừng mắt nhìn Cliff.

Thật không may, không có thời gian để tranh cãi về họ của Edith.

Killian phi đến biệt thự bỏ hoang ở Wellesley, bỏ luôn cả bữa tối chào mừng đã được chuẩn bị cho họ trở về sau cuộc chiến.

"Hãy bình an trở về và chứng minh anh không nói mõm."

Anh không ngừng nghĩ về Edith, người luôn mỉm cười kiên định dù bị công tước Ludwing phớt lờ, và nụ cười cuối cùng đó cứ hiện lên trong tâm trí anh.

Đúng hơn, không chỉ lúc này, mà trong suốt cuộc chiến, anh không thể ngừng nghĩ về nụ cười đó, đôi mắt ấm áp đó và mùi hương hoa hồng quyến rũ.

Anh nghĩ đến Edith, người chắc hẳn đã phải vật lộn từ đêm này qua đêm khác để đan đôi găng tay tặng anh. Đó là một nụ cười chân thành ngày hôm đó.

'Edith, em đang ở đâu?'

Nếu cô ấy thực sự là gián điệp của gia tộc Riegelhoff thì anh cần phải tìm ra cô ấy trước.

'Tôi phải tìm ra cô ấy và giấu cô ấy ở nơi an toàn. Tôi sẽ bí mật đưa cô ấy đến Ryzen và có một đứa con với cô ấy, và cả cha lẫn anh trai tôi sẽ không thể làm được gì.'

Gió lạnh tát vào má anh, nhưng Killian không giảm tốc độ chút nào, và không mất quá nhiều thời gian để đến Wellesley.

"Tới rồi!"

Người hiệp sĩ đã cùng Cliff giải cứu con tin dẫn Killian đến biệt thự nơi xảy ra vụ việc.

Không khí nồng nặc mùi thứ gì đó bị thối rữa, nhưng điều đó không thể ngăn cản Killian bước vào biệt thự.

Vết máu dưới sàn và trên tường cho anh biết sơ bộ về những gì đã xảy ra ở đây vào hôm đó.

"Nữ công tước ở cuối phòng đó, còn tiểu thư Lize ở đầu phòng khác."

"Ngươi đã kiểm tra mọi ngóc ngách chưa?"

"Lúc- lúc đó...... tình trạng nữ công tước không tốt lắm và chúng tôi phải nhanh chóng quay về...."

Không đợi hiệp sĩ nói hết câu, Killian ra lệnh cho các hiệp sĩ phía sau lục soát từng phòng.

Anh hướng tới phòng kho tầng trệt, nơi Lize mở mắt lần đầu tiên.

"Thắp thêm đèn!"

Anh ra lệnh thắp thêm hai chiếc đèn lồng ở khu vực thiếu sáng, sau đó quỳ xuống trên sàn nhà của căn phòng kho trống trải.

"T-Thiếu gia......?"

Các hiệp sĩ khác ngơ ngác không biết anh định làm gì, nhưng Killian dùng đèn lồng quét từng tấc trên sàn nhà.

"Có phải ngươi nói lính đánh thuê đều đội mũ trùm đầu đúng không?"

"Dạ."

"Shane tóc vàng, còn cô hầu gái tóc đen, phải không?"

"Dạ, đúng vậy, nhưng–"

"Vậy...... mái tóc nâu đỏ này là của ai?"

Killian cầm vài sợi tóc dài màu nâu đỏ trong tay.

"Edith đã ở đây."

Killian đứng phắt dậy và đi ra ngoài. Các hiệp sĩ đang lục soát từng phòng, nhưng không ai trong số họ báo rằng họ đã tìm thấy gì cả.

"Họ đã đưa cô ấy đi đâu?"

Killian tưởng tượng lại nơi này ngày hôm đó trong đầu anh.

Lize nói Edith không có ở đây khi cô ấy tỉnh dậy, vì vậy hẳn em ấy đã bị đưa đi nơi khác trước đó.

Và cả bá tước Riegelhoff lẫn Shane đều sẽ không tha thứ cho việc cô ấy phản bội lại gia tộc.

'Có lẽ họ đã giết cô ấy trước.'

Killian quan sát xung quanh, ánh mắt anh dừng lại ở lối đi tối tăm ở góc đối diện phòng kho.

"Đó là gì vậy?"

Killian ra hiệu, nhưng hiệp sĩ đã đi cùng Cliff trông có vẻ ngạc nhiên, như thể anh ta chưa từng thấy nó ở đó trước đây.

"T-trông giống như một cầu thang...... dẫn xuống tầng hầm."

"Khi đó ngươi đã kiểm tra tầng hầm chưa?"

"T-tôi xin lỗi, chúng tôi đã quá bận chiến đấu ở nơi chật hẹp này......"

Killian nghĩ rằng anh tự mình kiểm tra sẽ tốt hơn là nghe câu trả lời vô nghĩa như vậy, vì thế anh đi thằng xuống tầng hầm.

Nó không sâu lắm, không hoàn toàn nằm dưới lòng đất.

Anh mở cánh cửa dẫn xuống hầm và thấy mình đang ở trong một hành lang không hoàn toàn nằm dưới lòng đất.

"Có vẻ nó được dùng làm nơi ở cho người hầu hoặc hầm rượu."

Bỏ qua lời giải thích thêm của hiệp sĩ, Killian đi thẳng vào một trong những căn phòng.

Anh tiến đến đó vì một lý do.

Trong tất cả các phòng dọc theo hành lang, chỉ có phòng đó là cửa mở.

"A....!"

Killian kêu lên khi chiếc đèn lồng chiếu sáng căn phòng.

Ở đó, có ai đó từng bị giam.

Một chiếc ghế gỗ nặng nề được đặt giữa căn phòng đá lạnh lẽo, đằng sau có một bó dây thừng chưa thắt nút.

Một chiếc đèn lồng đã tắt trên chiếc bàn gỗ ọp ẹp, một chiếc roi ngựa màu đen nằm ngổn ngang phía trước.

Nhưng điều khiến Killian chú ý hơn cả là vết máu trên sàn nhà và bông hoa cài anh đã mua cho Edith.

"Edith......"

Edith đã ở đây.

Và cô ấy đã tự thoát khỏi đây.

Một người phụ nữ bị thương trong bộ váy dạ tiệc và giày satin có thể đi được bao xa trong thời tiết lạnh giá này?

"Ta phải tìm em ấy... Tôi phải tìm ra em ấy..."

Killian nắm chặt bông hoa cài và nghiến chặt hàm răng.

Anh ta không thể để bản thân mình trở nên hoảng sợ và chùn bước ở đây. Anh ta phải di chuyển ngay bây giờ, vì Edith, người chắc chắn đang run rẩy ở nơi lạnh lẽo nào đó.

"Leonard."

"Có!"

Killian quay sang Leonard, hiệp sĩ duy nhất biết Edith đã bị Sophia bạo hành.

"Ta muốn ngươi đến hội lính đánh thuê ngay bây giờ và thuê thêm người tìm kiếm. Tìm khắp thủ đô. Có lẽ cô ấy chưa rời khỏi thủ đô."

"Vâng!"

"Ta sẽ bắt đầu tìm kiếm xung quanh đây."

Nói đến đây, Leonard dừng lại và thận trọng nói: "Có lẽ ngài nên quay lại dinh thự và tắm rửa trước; ngài đã không nghỉ ngơi gì một thời gian."

Nhưng Killian lắc đầu.

"Nếu là ngươi, ngươi có thể yên tâm nghỉ ngơi khi vợ mình không rõ tung tích không?"

Sau đó anh quay đầu và đi lên tầng.

"Hai người trong số các anh sẽ theo Leonard đến thủ đô, những người còn lại sẽ tìm kiếm xung quanh đây!"

Những người hiệp sĩ nhìn Killian đầy thắc mắc, nhưng bông hoa cài trong tay Killian và không khí nặng nề của Leonard đằng sau anh ta đã nói lên điều gì đó.

Trên hết, đôi mắt của Killian đang trở nên tuyệt vọng hơn bao giờ hết.

"Vâng! Tôi hiểu rồi!"

Những hiệp sĩ điều tra biệt thự lao ra ngoài và lên ngựa.

Killian ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tuyết đang nhẹ rơi. Sau đó anh ấy nghiến răng và lên ngựa.

***

Đi bộ về phía bắc từ Wellesley, tôi may mắn gặp được vợ chồng Nam tước tốt bụng.

"Trông cô có vẻ là quý cô quý tộc, sao cô lại đi một mình?"

"Ôi chúa ơi, khuôn mặt của cô....!"

May mắn thay, họ không biết tôi là ai và không bỏ chạy khi thấy bộ dạng khốn khổ của tôi.

Tôi bám lấy họ như bắt được vàng.

"Cứu tôi với, tôi bị bắt cóc những kẻ cướp và suýt chết thảm!"

Thậm chí đó không phải là lời nói dối.

Và vợ chồng nam tước cũng tin tôi.

"Tôi nghe nói dạo này có rất nhiều vụ bắt cóc đòi tiền chuộc. Nào, nào, lên xe đi!"

Tôi vui mừng nhận sự giúp đỡ của họ.

Nam tước và nam tước phu nhân, vừa từ quê về thủ đô để thăm họ hàng, là những người tốt bụng, như thể họ chưa bao giờ làm việc gì xấu trong đời họ.

Họ không chỉ cho tôi đi nhờ xe ngựa của họ, mặc dù tôi trông có vẻ đáng ngờ nhưng họ vẫn đưa tôi nước uống.

Điều này đã cứu tôi khỏi việc ngất xỉu vì kiệt sức.

"Cô là tiểu thư nhà nào thế? Hãy để chúng tôi đưa cô về nhà!"

"Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi. Tuy nhiên, tôi còn có chuyện cần phải giải quyết trước. Đó là vấn đề quan trọng của gia đình, nên hay thứ lỗi cho tôi không thể nói rõ hơn."

Tôi diễn như một cô gái trẻ với một quá khứ phức tạp và lau mặt bằng chiếc khăn tay mà nam tước phu nhân đã đưa cho tôi.

Vết máu khô cứng đầu đến nỗi tôi phải mất rất nhiều thời gian mới lau sạch nó bằng chiếc khăn ướt.

'May quá. Nếu tôi đến thủ đô với vẻ ngoài đáng ngờ, tôi sẽ được mời lên cục cảnh sát mời uống trà luôn quá.'

Tôi hứa với nam tước và nam tước phu nhân rằng một ngày nào đó tôi sẽ trả ơn họ, trấn an họ đừng lo lắng, rồi tôi xuống phố Darsus để đến ngân hàng.

Tôi ước mình có thể che mặt nhưng tôi không có tiền.

May thay, bảo vệ ngân hàng đã không chặn tôi lại.

"Tôi đến để rút tiền."

Có hơi kỳ lạ khi một người phụ nữ với vết bầm tím lớn ở trên mặt lại xuất hiện và xin rút tiền ngay khi đặt mông xuống.

Người thu ngân quên nở nụ cười chào đón mà chỉ há hốc miệng nhìn tôi chằm chằm, rồi thì thầm hỏi: "Cô có muốn tôi liên lạc với gia đình mình không?"

"Không! Cô không thấy khuôn mặt tôi sao? Tôi vừa bỏ nhà ra đi sau khi cãi nhau với chồng, tại sao tôi phải quay lại đó?"

"À.....!"

Dứt lời, người thu ngân nhanh chóng gật đầu, như thể đã hiểu rõ mọi chuyện và đưa tôi đơn rút tiền.

Có rất nhiều đơn phải điền vì tôi muốn rút số tiền lớn.

Tôi nhanh chóng điền hết các mẫu đơn, nhìn về cửa chính ngân hàng xem có ai đang tìm kiếm tôi không.

Nếu tôi không có kinh nghiệm giúp Renon làm việc, thì có lẽ tôi đã ngơ luôn rồi.

"Cô có muốn rút toàn bộ số tiền không?"

"Có. Tôi muốn rút tiền mặt để tiện mang theo. Cô hãy chia các tờ tiền mệnh giá lớn và mệnh giá nhỏ như những gì tôi đã viết trong đơn."

Người thu ngân không hề nhận ra tôi là thành viên của gia tộc Ludwing, nhờ vào bí danh mà tôi dùng để mở tài khoản.

Người thu ngân không thể tưởng tượng được rằng chính con dâu của công tước Ludwing lại xuất hiện với bộ dạng nhếch nhác như vậy.

Tôi lấy tất cả số tiền còn lại - trừ phí tài khoản tiết kiệm - ở dạng tiền mặt và chia đều chúng vào hai túi quần.