Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường
Chương 116
Edit: Dưa Hấu
---
'Ờm...... họ để tôi mắc kẹt ở đây cho đến chết à?'
Một tiếng cười trống rỗng trào ra.
Dù tôi nghĩ về nó bao lần đi nữa, tôi cũng không thể hiểu được.
Nếu họ nghĩ tôi là đồng bọn của gia tộc Riegelhoff, họ nên lôi tôi theo và chém đầu tôi, còn không thì họ nên giải cứu tôi chứ.
'Họ không nghĩ tôi có chân trong chuyện này, nhưng họ cũng không muốn cứu tôi à....?'
Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ vì họ để tôi lại ở đây, bị trói và bị đánh đập như tù nhân.
Nếu họ bỏ tôi ở đây và tuyên bố không biết gì thì gia tộc Ludwing sẽ không phải chịu trách nhiệm cho cái chết của tôi.
'Killian...... liệu anh cũng đã đồng ý với chuyện này chứ?'
Trong nguyên tác, cuộc giải cứu của Cliff là điều mà cả công tước Ludwing và Killian đều biết. Đó là điều mà Cliff đã đồng ý thực hiện sau khi lập kế hoạch cẩn thận.
'Vậy thì Killian chắc hẳn cũng biết kế hoạch này....'
Nghĩ đến nguyên tác ban đầu, tôi đứng hình, nhìn lên bầu trời bị che phủ một nửa bởi mây xám nhạt.
'Mùa đông lại đến rồi.... và mới chỉ một năm kể từ khi tôi cưới Killian. Trong nguyên tác, Edith chỉ xuất hiện trong một năm.'
Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong một năm qua, nhưng khi tôi cố nhớ lại chúng, những gì tôi nhớ lại chỉ là khuôn mặt của Killian.
"Người tận dụng tốt nhất 'tấm khiên' là mày là Killian Ludwing."
Những lời Sophia đã nói khiến tôi bối rối.
Cô ấy nói rằng anh ấy đối xử tốt với tôi để diễn cho người khác xem...
'Liệu thật sự anh ấy chỉ đối xử tốt với tôi khi không có người khác, chỉ là để lừa tôi chứ?"
Tôi muốn tin là không phải vậy, nhưng những suy nghĩ tiêu tực không ngừng hiện lên trong đầu tôi.
Nếu Killian thực sự chấp nhận tôi là vợ thì không có lý do gì Cliff lại bỏ tôi lại, cho dù anh ta có ghét tôi đến cỡ nào đi nữa. Anh ta không phải là loại anh trai bỏ qua ý muốn của em trai mình.
Vậy nên, ý nghĩa của việc bỏ tôi lại như này đã rõ rồi.
'Anh không cần em nữa à?'
Tôi trở nên suy sụp, nhớ lại mình đã cố gắng cỡ nào để giành được một phần trái tim của Killian.
Nhưng ngay cả trong lúc tuyệt vọng và suy sụp, con người vẫn là loài động vật cảm thấy đói và lạnh.
"Ư, lạnh quá."
Rùng mình vì đau, tôi suy nghĩ mình nên làm gì.
'Nghĩ tích cực, nghĩ tích cực lên. Dù sao tôi vẫn chưa phải đi nhận cơm hộp."
"Kế hoạch B" của tôi là đối xử tốt với những nhân vật phụ, cuối cùng đã cứu lấy mạng sống của tôi.
Nếu không có sự trợ giúp từ những người lính đánh thuê nới lỏng sợi dây trói, tôi đã chết đói hoặc chết cóng trong tầng hầm tối tăm đó.
'Cuối cùng bây giờ tôi có thể tiêu số tiền tôi đã gửi vào ngân hàng.'
Tôi phải nhanh chóng rút tiền trước khi gia tộc Ludwing khóa tài khoản của tôi.
Tôi mở tài khoản dưới tên giả, nhưng tôi đoán công tước Ludwing có thể dễ dàng tìm hiểu ra nó.
"Nếu cô đủ may mắn sống sót, hãy tự cởi trói và chạy đi. Đây là Wellesley, phía nam thủ đô, nên khi ra khỏi, hãy chạy về phía bắc."
Tôi nhớ lại lời của người lính đánh thuê.
Tôi nhìn mặt trời giữa những đám mây, nhìn xuống bóng mình và bắt đầu đi về phía bắc.
Ngay cả việc đến trung tâm thủ đô từ đây cũng không phải là một sự đánh cược an toàn, và tôi tự nhủ mình phải thật cẩn thận.
***
Kết quả của cuộc chiến tranh lãnh thổ giữa công tước Ludwig và bá tước Riegelhoff đến sớm hơn so với mong đợi của mọi người.
Đó là chiến thắng lớn cho công tước Ludwig.
Ngay cả những người cược công tước Ludwig sẽ giành chiến thắng cũng không ngờ nó lại kết thúc nhanh đến vậy.
"Đại công tước Langston và bá tước Riegelhoff quá kiêu ngạo trước công tước Ludwig và Hoàng đế."
"Thật ngu ngốc khi họ cứ thế đâm đầu vào trong khi không hiểu rõ về đối thủ của mình...."
"Đừng nói như thế mình biết tất thế. Không phải đại công tước Langston và bá tước Riegelhoff chủ quan, mà là công tước Ludwing và Hoàng đế không phải là đối thủ dễ xơi."
Những người đã ủng hộ đại công tước Langston trong giới thượng lưu quay xe như thể họ vốn ủng hộ Hoàng đế và công tước Ludwing ngay từ đầu.
Không có gì ngạc nhiên, vì những gia tộc từng ủng hộ đại công tước Langston đều có nguy cơ bị lên đoạn đầu đài.
"Dám ám sát cả Hoàng đế.... đó là tội tạo phản mà chúa cũng khó có thể độ cho được, phải không?"
"Tôi cảm thấy tiếc cho đại công tước Langston, tôi nghe nói con trai ông ta mới là chủ mưu của chuyện này."
"Này, cẩn thận cái mồm của mình. Cho dù đó là con trai ông ta làm đi chăng nữa, ông nghĩ đại công tước là con thỏ ngây thơ ư?"
Ngay sau khi âm mưu ám sát thất bại, như thể hoàng tộc đã đợi điều này lâu lắm rồi, nhanh chóng bắt giữ đại công tước Langston và năm gia tộc theo phe ông ta. Những người bỏ trốn bị truy nã, nhưng với việc bắt giữ người đứng đầu gia tộc và những người thừa kế, thì việc bị lưu đày là đã chắc như đinh đóng cột.
Điều bất thường là công tước Ludwing được phép xử tử bá tước Riegelhoff kiểu gì cũng được, đặc biệt là khi ông ta dám khiêu chiến với họ bằng cách tổ chức cuộc chiến tranh lãnh thổ và bắt cóc.
Trong khi Cliff giam giữ chân tay của Riegelhoff trong phòng giam bên ngoài dinh thự Ludwing và chuẩn bị hành quyết họ, thì công tước và Killian đã quay trở lại thủ đô.
"Làm tốt lắm, cha. Làm tốt lắm, Killian."
Cliff đang đợi ở dinh thự, chào đón cha và em trai trở về.
Công tước Ludwing xuống ngựa và không nói một lời , bước nhanh đến ôm lấy nữ công tước, người đang đứng sau Cliff và được một cô hầu gái đỡ.
"Anh xin lỗi vì rắc rối này, Jocelyn."
"Em ổn. Đừng lo lắng, anh yêu."
Killian xuống ngựa và lắc đầu khi chứng kiến cuộc đoàn tụ nồng nhiệt giữa cha mẹ anh.
Có vẻ như mọi người trong nhà Ludwig đã tập hợp lại, nhưng dù nhìn đông nhìn tây, anh cũng không thể tìm thấy khuôn mặt anh đang tìm kiếm.
"Anh trai. Edith đâu?" Killian hỏi, vẫn đang tìm kiếm mái tóc nâu đỏ của Edith.
Nhưng không có câu trả lời nào từ Cliff.
"Anh trai......?"
"Killian. Người phụ nữ đó đã hỗ trợ bắt cóc mẹ chúng ta và Lize."
"Cái gì......?"
Công tước quay đầu lại khi Killian hỏi với vẻ không tin được.
"Anh chắc chứ? Hãy nói chi tiết, Cliff."
"Rõ ràng họ đã lên kế hoạch tấn công dinh thự từ lâu; người phụ nữ đó đã có những hành động đáng ngờ khi đi loanh quanh trong dinh thự."
Công tước biết điều này, nhưng Killian chưa bao giờ nghe thấy nó trước đây và lông mày của anh nhíu lại.
"Khả nghi? Cô ấy đã làm gì?"
"Cô ta đi lang thang trong dinh thự vào ban đêm để kiểm tra các cánh cửa. Anh nghĩ cô ta đã cố làm gì đó với cửa sau, và có một người hầu nhìn thấy cô ta mở nó và loay hoay với ổ khóa."
"Chỉ là phỏng đoán thôi, đúng không? Hay anh có bằng chứng gì không?"
"Chưa hết, cô ta còn đi loanh quanh khắp nơi không có cửa để kiểm tra.... mọi ngóc ngách trong dinh thự."
Cliff nói như thể đó là một loại bằng chứng, nhưng Killian khịt mũi.
"Anh không thể coi nó là bằng chứng được, phải không?"
"Killian."
"Và ai đã nhìn thấy Edith đi loanh quanh khắp mọi ngóc ngách của dinh thự như anh nói?"
"Lize đã nhìn thấy cô ta."
"Vậy ý anh là Lize cũng lang thang khắp nơi trong dinh thự giống Edith, nhưng anh không nghi ngờ em ấy à?"
Lize có vẻ ngạc nhiên, Cliff cũng vậy.
"Lize giống như thành viên trong gia đình ta vậy."
"Edith cũng là thành viên gia đình ta! Bọn em đã kết hôn gần một năm, anh định coi cô ấy là người xa lạ đến bao giờ?"
Killian phần nào hiểu được sự oán giận và thất vọng mà Edith trải qua khi sống trong ngôi nhà này.
Mọi hành động của cô ấy đều bị coi là một phần của âm mưu nào đó, chỉ vì cô ấy là con gái của bá tước Riegelhoff.
Nhưng lần này, Cliff cứng đầu. "Edith không có ở đó khi bọn anh đến cứu, và anh nghĩ họ đã đưa cô ta đến nơi khác rồi, nhưng họ không nói cho anh đó là ở đâu."
Lúc này Lize mới thận trọng lên tiếng. "Khi em tỉnh dậy ở đó, chỉ có em và nữ công tước và họ. Kể từ khi bị bắt, em không nhìn thấy Edith lần nào, Killian."
"Hầu gái của Riegelhoff cũng đã thừa nhận họ đã đưa Edith đi."
Đôi mắt Killian mở to trước lời giải thích thêm của Cliff.
"Hầu gái? Ý anh là hầu gái tên Sophia?"
"Đúng vậy. Là người hầu gái của Edith đó."
Killian cảm thấy có hơi không thoải mái.
"Nói em nghe cô hầu gái đó đã nói gì."
"Anh nhớ không nhầm thì cô ta nói điều gì đó như là 'Nơi này không phù hợp với tiểu thư của chúng tôi.'"
"Đó là tất cả những gì cô ta nói à?"
"Ừ, còn gì nữa không?"
Có lẽ ý Cliff muốn nói là "Còn cần thêm điều gì để chứng minh Edith là gián điệp cho họ không?" nhưng Killian cảm thấy có gì đó sai sai.
'Cô hầu gái đó, Sophia, đã cố gắng cứu Edith á? Người nhìn Edith với ánh mắt đầy ác ý như muốn giết chết cô ấy.'
Hầu gái tên Sophia đó giống như ghét Edith hơn.
Vết bầm tím trên lưng của Edith sau trận đánh của Sophia vẫn còn in sâu trong ký ức của Killian.
Ngay cả khi Edith quyết định trở lại về gia tộc mình, Sophia trông không có vẻ sẽ dễ dàng tha cho cô ấy.
"Chuyện này thật nực cười...."
Sau đó, công tước Ludwig, người đang lắng nghe Cliff, lên tiếng, "Killian, ta hiểu tâm trạng con. Nhưng điều này không thể được tha thứ chỉ vì sự thông cảm hay tình cảm cá nhân."
"Vậy, đội tìm kiếm đã được triển khai chưa?"
"Rồi. Bọn anh không thể gửi nhiều người vì họ cần phải bảo vệ dinh thự, nhưng bây giờ các hiệp sĩ đã trở lại, anh sẽ tăng cường lực lượng tìm kiếm thêm."
Cliff và Công tước dường như chắc mẩm Edith đã giúp đỡ Shane, nhưng Killian thì không.
Nếu, nếu Edith thực sự đã phản bội gia tộc Ludwig và quay lưng lại với Killian, thì anh muốn nghe điều đó từ chính Edith.
Killian nói với khuôn mặt lạnh lùng.
"Em cũng sẽ tham gia tìm Edith. Cho dù cô ấy là gián điệp đi nữa thì cũng không thể phủ nhận cô ấy là vợ em."