Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường
Chương 115
Edit: Dưa Hấu
---
"Anh không yêu tôi, anh chỉ yêu vẻ bề ngoài của tôi. Anh biết gì về tôi mà nói anh yêu tôi chứ?"
"Anh cá Cliff cũng yêu vẻ bề ngoài của em, vì vậy tại sao em phải phủ nhận nó?"
"Cliff khác! Anh ấy hiểu rõ tôi là ai, anh ấy biết tôi yếu đuối và anh ấy yêu mọi thứ về tôi kể cả khuyết điểm ."
Shane nhún vai và cười nhạo Lize. "Không quan trọng, hôm nay em sẽ là của anh, và Cliff không còn lựa chọn khác ngoài việc từ bỏ em."
Anh ta đứng dậy và bước gần đến Lize.
"Đ-đừng đến đây!"
"Anh rất nóng vội muốn biến em thành của riêng anh, anh xin lỗi vì chọn nơi không phù hợp với em. Hãy thông cảm cho anh ngày hôm nay."
Khi mặt Lize trở nên trắng bệch khi nhìn thấy bàn tay anh ta vươn đến gần cô ấy.
- Cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Shane, người đang chuẩn bị nắm lấy cánh tay của Lize, cau mày và quay về phía cửa.
"Ai đó!"
Một người bên ngoài khẩn trương nói: "Ch-chúng ta gặp chút vấn đề. Tôi nghĩ ngài cần phải ra ngoài một chút."
Shane tặc lưỡi và quay lưng lại với Lize, đi về phía cửa.
"Chuyện gì?"
Và ngay khi anh ta mở cửa, người đứng bên ngoài đã đấm thật mạnh vào mặt Shane.
"Ách!"
Khi anh ta quay người, người đàn ông bên ngoài nhanh chóng bước vào phòng, khóa cửa và đấm vào đầu Shane khi anh ta đang bò trên sàn, khiến anh ta bất tỉnh.
"C-Cliff......?"
Lize đang co rúm trong góc nhìn lên và run rẩy.
"Xin lỗi anh đến muộn, Lize!"
Cliff kéo chiếc mũ trùm đầu che mặt xuống và lao đến Lize, vòng tay ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô ta.
"Cliff! Cliff!"
Lize bật khóc và túm chặt anh ta, cơ thể cô ấy run lên.
Cliff vuốt nhẹ lưng Lize, hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà bá tước Riegelhoff, Shane và chính mình.
"Em có bị thương không?"
"K-không, nhưng nữ công tước.....!"
"Mẹ anh cũng ổn, đừng lo."
"Còn Edith thì sao?"
"Anh không biết. Anh nghĩ cô ta an toàn và không bị đe dọa như này."
"Dạ?"
Đúng lúc đó, có tiếng động lớn phát ra từ bên ngoài và đột nhiên trở nên ồn ào.
"Hiện tại, chúng ta cần phải rời khỏi đây trước. Em có thể đi bộ được không?
"Có ạ!"
Lize nắm chặt vào cánh tay Cliff và gần như không đứng dậy được. Đôi chân cô ta vô lực vì căng thẳng, nhưng cô ta vẫn cố gắng bước đi.
Cliff xé áo choàng của Shane thành từng mảnh rồi trói hai tay hắn ta lại.
"Sẽ hơi khó chịu khi ở cùng tên này, nhưng em hãy cố chờ một chút nhé."
Anh ta đứng gần cửa, lắng nghe tiếng động bên ngoài, sau đó mở cửa và chạy ra.
Bên ngoài cánh cửa đóng kín là tổ hợp âm thanh tiếng kim loại va chạm nhau, tiếng la hét tuyệt vọng, tiếng thứ gì đó đập mạnh lên sàn và tiếng gào thét.
Khi mọi thứ bình yên trở lại, cánh cửa lại mở ra.
"Anh xin lỗi, em đã sợ lắm đúng không?"
Đó là Cliff, vẫn ngọt ngào nhẹ nhàng.
Nhưng mùi máu lan tỏa quanh anh ta.
Cliff chỉ về phía Shane đang nằm trên sàn khi một người giống như hiệp sĩ gia tộc Ludwing bước vào sau lưng anh ta, và người hiệp sĩ đó ngay lập tức kéo Shane đi.
"Đi thôi, Lize."
"Dạ!"
Lize ôm chặt anh ta theo những gì được bảo và nhắm chặt mắt lại.
Với Lize trong vòng tay, Cliff dẫn đường ra ngoài, xuyên qua hành lang xác chết trải dài.
Những người lính đã hoàn thành công việc của mình, đang kéo xác chết ra ngoài, và ở phía bên kia, một hiệp sĩ mang theo nữ công tước đang tiến đến, người lính khác bảo vệ xung quanh.
"Còn những người khác thì sao?"
"Có lẽ vì là lính đánh thuê nên khi ngửi thấy mùi không ổn họ đã tẩu thoát rồi. Tôi đã bắt được một người phụ nữ nhưng tôi không biết cô ta là ai."
Cliff nhìn về phía người phụ nữ bị bắt và cau mày. Anh ta nhớ đó là cô hầu gái Edith mang theo.
"Đừng chủ quan. Cô ta hình như là hầu gái mà bá tước Riegelhoff yêu quý nhất."
Khi ra ngoài, Cliff thả Lize xuống ở khoảng cách an toàn rồi đột nhiên đi về phía Sophia.
Anh ta trừng mắt nhìn cô ta và hỏi: "Nói, Edith Riegelhoff đang ở đâu?"
Sophia mỉm cười nham hiểm. "Tôi không biết."
"Các người có mang theo cô ta đến đây không?"
"Phụt, ngươi nghĩ tiểu thư của tôi có phù hợp với nơi như thế này không?"
"Cho dù các ngươi có giấu cô ta ở đâu đi nữa, ta sẽ tìm ra và giết chết cô ta. Cùng với anh trai của cô ấy."
"Ngươi, tên khốn dơ bẩn! Buông chủ nhân của ta ra! Chủ nhân, chủ nhân!"
"Không biết nên nói đây là lòng trung thành hay tình yêu nữa."
Cliff dời sự chú ý của mình khỏi Sophia, người đang chửi ỏm tỏi.
"Tôi tưởng anh chia người ra để thẩm vấn?"
"Ừ! Tôi nghĩ thật kỳ lạ khi họ tẩu thoát nhanh như vậy nên tôi đã "tâm sự nhẹ nhàng" với một trong số chúng, và hắn ta nói điều gì đó hơi kỳ lạ."
"Hắn ta nói gì?"
"Hắn ta nói có 2 người đã bỏ trốn trước khi chúng ta đến. Hắn ta cũng thấy họ đang bàn bạc với nhau xem có nên rời đi khi chưa nhận được tiền thưởng không."
"Chỉ có những người khôn ngoan mới sống sót được."
Cliff nhếch mép cười, sau đó thấy nữ công tước tỉnh lại và vội vàng đến bên cạnh bà ấy.
"Mẹ! Mẹ, mẹ tỉnh chưa?"
"C-Cliff......?"
"Dạ, là con đây. Giờ mẹ có thể yên tâm rồi."
"Ôi, Cliff!"
Nữ công tước ôm Cliff với đôi mắt đẫm lệ.
"Chúng ta sẽ quay lại dinh thự ngay bây giờ, mẹ có thấy khó chịu ở đâu không ạ?"
"Ta ổn, nhưng Lize với Edith sao rồi?"
"Lize đã được giải cứu an toàn."
"Còn Edith......?"
Nữ công tước lại nhìn Cliff, khuôn mặt đầy lo lắng.
Nhưng Cliff thấp giọng thở dài với bà ấy rồi nói: "Con nghĩ người phụ nữ đó là.... gián điệp."
"Không đời nào!"
"Ngay từ đầu cô ta thậm chí còn không bị nhốt như mẹ và Lize. Chắc họ đã đưa cô ta đến một nơi khác khi trên đường đến đây."
"Không, không, điều đó là không thể!"
Nữ công tước nhớ rõ Edith đã hét gọi bà trong lúc bị tấn công.
Nhưng rồi Lize ở bên cạnh bồi vào với giọng buồn bã: "Giờ nghĩ lại, khi em tỉnh dậy ở nơi bọn em bị bắt, chỉ có mỗi em và nữ công tước ở đấy."
Nữ công tước lấy tay che miệng vì sốc.
"Trở về dinh thự rồi hẵng nói chuyện, trời lạnh lắm. Có thể mẹ cũng bị thương nữa."
Cliff đỡ nữ công tước, người đang choáng váng không nói nên lời, đứng dậy và ra lệnh cho các hiệp sĩ của mình:
"Chúng ta sẽ trở lại! Hãy canh chừng không để kẻ nào trốn thoát!"
Và với đó, vụ bắt cóc của Shane nhanh chóng khép lại.
***
'Ư, trời lạnh quá......'
Trời lạnh thấu xương.
Tôi từ từ mở mắt trước cái lạnh dữ dội và cảm giác kỳ quái.
Trời tối đen như mực, tôi còn tưởng mình bị mù luôn rồi.
Nhưng tôi nhẹ nhõm khi thấy một tia sáng le lói qua khe cửa.
"Chắc đèn đã bị tắt."
Lâu vậy rồi sao, ít nhất cũng năm, sáu tiếng đã trôi qua, nhưng sao tôi vẫn còn ở đây?
'Sao lại yên tĩnh thế?'
Tôi nín thở và lắng nghe xung quanh, nhưng không có một tiếng động nào.
"Au!"
Tôi vặn cơ thể cứng ngắc, phát ra những âm thanh cọt kẹt.
Vai tôi đau đến nỗi tôi tự hỏi mình có bị trật khớp không, cũng như cổ tay bị trói của tôi, lưng và cổ tôi cũng không ổn.
Ừ thì, những nơi bị Sophia "mát xa" như mặt, cánh tay và đùi tôi đều nhói lên, từng cơn đau nhói lên theo mỗi cử động của tôi.
Tôi nghiến răng chịu đựng, cố gắng rút tay ra khỏi sợi dây trói.
Người lính đánh thuê đã buộc tôi ở đây đã nới lỏng nó ra khá nhiều và tôi có thể rút tay ra không bị trầy xước nghiêm trọng.
'Tôi sắp đi gặp ông bà tổ tiên rồi à. Thôi thì tốt nhất tôi nên rời khỏi đây trước đã cái nhỉ?"
Tôi cố gắng đứng dậy, run rẩy bám chặt vào một chiếc ghế.
Nhưng ngay cả việc đi một bước cũng đau đớn kinh khủng.
Có vẻ Sophia già yếu hơn rồi, không "mát xa" mạnh như hồi ở trong dinh thự.
Tôi khập khiễng bước tới cửa và lắng nghe âm thanh bên ngoài lần nữa, và chỉ khi tôi chắc chắn không có ai xung quanh thì tôi mới từ tử mở cửa.
Ơn trời Sophia đã không khóa cửa.
Biệt thự có vẻ là một tòa nhà hai tầng khi nhìn từ cửa vào, nhưng khi nhìn từ phía bên kia, nó là một tòa nhà ba tầng hoặc hai tầng rưỡi.
Vì thế, cho dù ở trong tầng hầm, vẫn có một cửa sổ nhỏ phía trên bức tường để đón ánh sáng mặt trời.
Khi tôi được đưa đến đây trời vẫn còn là bình minh, giờ chắc cũng năm sáu tiếng trôi qua rồi.
'Vậy sao tôi vẫn ở đây?!'
Tôi khập khiễng bước lên từng bậc cầu thang lên tầng.
Khi tôi gần đến tầng một, mùi máu xộc vào mũi tôi.
Trong phút chốc, cả người tôi cứng ngắc, nhưng tôi nghiến chặt răng và tiếp tục đi lên.
Khung cảnh tầng một thật thảm khốc.
'Có vẻ.... đây là tác phẩm của Cliff...'
Sàn nhà đầy vết máu của thi thể bị kéo ra ngoài, và tường nhuốm máu từ cuộc đánh nhau.
Tôi kiểm tra xung quanh, cẩn thận bước qua vết máu trên sàn và từ từ đi ra ngoài.
Nền đất phía trước biệt thự vương vãi đầy dấu chân ngựa, thi thể chất thành đống bên phải biệt thự.
Có vẻ mọi chuyện đã kết thúc và được dọn dẹp.
"Không đời nào......"
Tôi lẩm bẩm, nhìn xung quanh với vẻ hoài nghi.
"Tôi... bị bỏ rơi à?"
Ngay cả khi tôi nói ra, nó vẫn không chân thực cho lắm.
'Ủa, vậy....câu chuyện sẽ đi đâu về đâu?'
Trong nguyên tác, Edith đi cùng nhóm Shane khi họ tấn công dinh thự và bị bắt giữ bởi Cliff, anh hùng cứu mỹ nhân Lize. Đương nhiên là bị tóm cùng với Shane và Sophia.
Nhưng lần này, tôi là người duy nhất bị bỏ lại, hay đúng hơn là bị bỏ rơi.