Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường
Chương 114
Edit: Dưa Hấu
---
"Mày đang sủa bậy. Tao không có ý đó."
"Cô đã bao giờ tỏ tình chưa? Ý tôi là, cô là người đã ở bên anh ấy suốt mấy năm qua."
"Tao không ngu đến mức đâm đầu vào làm việc và tao vốn biết kết quả của nó."
"Không phải khi yêu ai đó, chỉ cần thổ lộ với họ đã là một niềm vui rồi sao? Đối với cô, những việc mà không mang lại kết quả đều vô dụng ư. Tôi thất vọng về cô, Sophia, nếu cô thực sự nghĩ thế."
Tôi nói để câu giờ, nhưng càng nói tôi càng thấy nhức nhối.
Tôi nói thêm, "Tôi biết... điều đó không dễ dàng chút nào. Tôi cũng chưa từng tỏ tình, và tôi hy vọng sẽ làm được điều đó trước khi chết......"
"Vậy xui cho mày quá. Bởi vì ngày nay năm sau sẽ là ngày giỗ của mày."
"Nhưng...ít nhất cô nên thử cố gắng tỏ tình trước khi chết. Đừng để sau này phải hối hận."
Tôi liên tục nhìn thấy hình ảnh Killian xuất hiện trước mắt mình.
Cách anh ấy từng nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, cách anh ấy từng chế nhạo tôi, cách anh ấy tức giận và bốc đồng, và cách anh ấy thường nhẹ nhàng mỉm cười với tôi....
'Biết vậy tôi đã thú nhận rằng tôi yêu anh ấy một lần.'
Nhưng tôi không có can đảm.
Tôi luôn chùn bước vì tôi biết nguyên tác gốc. Edith trong nguyên tác đã bị từ chối một cách lạnh lùng sau khi cầu xin tình yêu của anh ấy, tôi mặc định điều tương tự cũng sẽ xảy ra với tôi.
Killian không còn là Killian trong nguyên tác nữa......
'Nếu tôi được cứu khỏi đây và gặp lại Killian..... tôi sẽ thú nhận. Cho dù anh ấy có từ chối tôi đi nữa, việc nói cho anh ấy biết cảm xúc của tôi vẫn có ý nghĩa.'
Kiếp trước tôi đã từng trải qua một vài mối tình nhưng tôi chưa bao giờ thú nhận tình yêu của mình.
Không có gì đáng ngạc nhiên. Tôi không hẹn hò với đàn ông vì tôi yêu họ, mà là vì tôi cần họ.
Tôi hài lòng với việc họ thích tôi, và tôi đã vẽ ra ranh giới vì tôi không biết họ sẽ rời bỏ tôi lúc nào.
Bây giờ, lần đầu tiên trong đời, tôi muốn thú nhận.
"Nhưng tao nghĩ mày sẽ không làm vậy kể cả khi mày có cơ hội."
Sophia dường như đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nham hiểm.
"Mày sẽ không ảo tưởng rằng Killian Ludwing đối xử tốt với mày chứ? Đó chỉ là một vở diễn thôi, mày không hiểu à?"
".....hả?"
"Hắn ta '' khắp nơi rằng hắn ta đối xử tốt với con gái bá tước Riegelhoff, khiến cho mọi người chủ quan, để sau này có thể đâm sau lưng gia tộc Riegelhoff mà không bị ai nghi ngờ."
"Killian không phải loại người như vậy! Đương nhiên tôi cũng không mong đợi anh ấy yêu tôi, nhưng –"
"Mày vẫn bị lừa. Mày vẫn ngu không thể đào tạo nổi."
Sophia cười khúc khích. Đó là một tiếng cười thể hiện rõ ràng rằng cô ta muốn làm tôi tổn thương.
"Bọn tao đã tiến hành điều tra, và người tận dụng tốt 'bảng ' của mày nhất, là Killian Ludwing."
Sophia tặc lưỡi như thể cảm thấy tiếc cho tôi.
"Cũng phải thôi, hắn ta đẹp trai đến mức khiến mày bị mù mà? Giờ sao? Mày có thích kết quả của việc phản bội lại gia đình mình bằng cách chiều theo những ham muốn xác thịt như vậy không? Mày thích nó không?"
"Không, Killian là-"
"Mày vẫn chưa tỉnh ngủ sao. Luôn cần người phải đánh thì mới khiến mày tỉnh nhỉ."
Và chiếc roi đột ngột lại vung lên.
Với một tiếng vút, cánh tay còn lại của tôi bị nóng ran.
"A!"
Tôi hét lên, nhưng trước khi cơn đau dịu đi, roi lại quất vào người tôi.
"Ặc!"
"Nếu mày không phản bội bọn tao, Shane đã không phải gặp nhiều rắc rối như vậy!"
Một cơn đau nhức cùng lúc lan đến cánh tay và đùi tôi.
'Cliff, nhanh lên, làm ơn!'
Tôi chưa bao giờ muốn gặp Cliff nhiều như vậy.
Nhưng đúng lúc tôi nghĩ về anh ta một cách tuyệt vọng thì có tiếng xô xát lớn ở bên ngoài.
Âm thanh của thứ gì đó đổ vỡ, tiếng bước chân mạnh mẽ như ai đó đang chạy phát ra từ trên trần nhà.
Rồi cánh cửa bật mở.
"Sophia, chúng ta gặp rắc rối rồi!"
Chỉ lúc đó, tiếng roi quất không ngừng, bất chấp tiếng động trên tầng mới chịu dừng lại.
Sophia mới vừa vào "thế", cô ta tức giận vì bị gián đoạn và suýt làm gỏi luôn người đàn ông đã gọi cô ấy.
"Ta đã bảo đừng làm phiền ta trừ phi có chuyện gấp xảy ra, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
"Có đột kích!"
"Cái gì? Là ai?"
"Hiệp sĩ của công tước Ludwig!"
Nỗi lo của tôi giảm bớt khi thời khắc tôi chờ đợi cuối cùng đã tới.
'Vừa đúng thời điểm. Cảm ơn chúa."
Sophia gần như không thể kiềm chế được sự ngạc nhiên của mình.
"Ý ngươi là gì? Sao họ biết nơi này?!"
"Tôi-tôi không biết!"
"Chết tiệt! Shane đâu?"
"Tôi không biết, tôi ở đây để thông báo cho cô.... là những người kia đang tìm Shane."
"Chúng ta phải bảo vệ Shane! Nhanh lên!"
Sophia hét lên, quay người theo người đàn ông ra khỏi cửa, rồi quay lại nhìn tôi.
"Đừng vui mừng sớm, Edith, cái chết của mày chỉ bị trì hoãn chút thôi. Đợi đấy, tao sẽ giết tất cả chúng nó rồi sau đó đến lượt mày lên thớt."
Rồi cô ta đấm mạnh vào mặt tôi.
Một tia sáng lóe lên trước mắt tôi, rồi tôi chìm vào trong bóng tối.
***
Wellesley nằm ngoài những con đường chính, ngay cả ở ngoại ô thủ đô.
Ngày xưa, khi sự lãng mạn của cuộc sống nông thôn là mốt của các tầng lớp xã hội, một vài biệt thự kiểu trang trại đã được xây dựng, nhưng khi xu hướng qua đi, nơi này lại trở nên vắng vẻ.
Và căn biệt thự mà Cliff đang nhìn qua kính viễn vọng bây giờ cũng đơn sơ như thế, được xây dựng theo phong cách cổ điển, và có vẻ đã bị bỏ hoang một thời gian dài.
Nhưng con đường phía trước biệt thự lẽ ra phải được phủ đầy lá và bụi rậm, lại sạch sẽ như có người chăm sóc.
"Ta đoán họ không nghĩ rằng chúng ta sẽ tìm thấy ở giữa nơi hoang vu vắng vẻ thế này."
"Họ đã quá chủ quan."
Cliff chờ người trinh sát quay trở lại, kiềm chế cảm giác muốn lao vào ngay lập tức.
'Giá như mình đến thủ đô sớm hơn một ngày...... không, chỉ cần sớm hơn một giờ thôi......!'
Cliff đã tự trách mình lần thứ n vì đã không đến thủ đô sớm hơn.
Khi về đến dinh thự, anh ta nhận được tin rằng nữ công tước, Lize và Edith đã bị bắt cóc.
Renon và một vài hiệp sĩ không đọ lại được với quân địch, Renon bị thương nặng và bất tỉnh.
Ngay lập tức, Cliff thuê những người tình báo và kêu họ đi khắp thủ đô và tìm kiếm. Ba giờ sau, có báo cáo về một địa điểm khả nghi được thông báo.
Anh ta dẫn đầu đội hiệp sĩ theo hướng mà họ đã đi và cuối cùng dừng chân ở Wellesley.
Anh ta biết mình không thể thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng anh ta phải cứu được Lize và mẹ anh ta trở lại trước khi có chuyện gì bất trắc xảy ra với họ.
"Người trinh sát đã quay lại!"
May mắn thay, người trinh sát nhanh nhẹn và tài năng đã quay trở lại mà không bị phát hiện và nhanh chóng mô tả tình hình quân địch.
"Tòa nhà có vẻ có 2 tầng trên mặt đất và một gác mái, bên trong có khá nhiều người. Có khoảng 40 đến 50 lính đánh thuê."
"Vũ khí?"
"Chủ yếu là kiếm."
"Có ai trong số họ là hiệp sĩ không?"
"Theo những gì tôi đã xác nhận thì không, thưa ngài. Họ đã mất kha khá hiệp sĩ trong chiến tranh lãnh thổ, nên có lẽ không còn hiệp sĩ ở đây."
Sau khi xác nhận được tình hình quân địch, Cliff hỏi câu hỏi mà anh ta muốn biết nhất.
"Tình trạng của con tin thì sao?"
"Có vẻ như họ bị nhốt ở các phòng khác nhau, nhưng..."
"Sao?"
"Chỉ có bóng dáng của nữ công tước và tiểu thư Lize, còn tiểu thư Edith không thấy đâu cả."
"Anh chắc chứ?"
"Vâng. Những người ở trong phòng kho ở tầng trệt khi ra ngoài có mang theo nữ công tước và tiểu thư Edith, nhưng không thấy có ai mang theo tiểu thư Edith."
"Đúng như dự kiến..."
Cliff siết chặt nắm đấm. "Đáng lẽ ta không nên tin vào người phụ nữ đó, cô ta trông đáng nghi ngay từ đầu rồi....!"
Nó khiến máu anh ta sôi sục, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ về nó.
"Đừng để chúng có cơ hội trốn thoát cùng con tin. Có lẽ chúng sẽ cố đảm bảo đường lui của mình bằng cách đe dọa tính mạng của mẹ ta hoặc Lize, vì vậy hãy hành động nhanh nhẹn."
Cliff nói với một trong những hiệp sĩ tài năng và lanh lợi nhất: "Ngươi phải cứu mẹ ta."
"Tôi sẽ cứu nữ công tước dù phải hy sinh tính mạng mình!"
"Cảm ơn. Ta sẽ đưa Lize ra khỏi đó."
Anh ta quay sang các hiệp sĩ xung quanh mình: "Ta sẽ đi trước. Năm phút sau các ngươi hãy xông vào."
"Tuân lệnh!"
Cliff và các hiệp sĩ khác mặc áo choàng đen tương tự như lính đánh thuê của Shane, có mũ trùm kín đầu và mặt.
"Đi nào."
Cliff lao nhanh vào khu rừng tối phía sau biệt thự, và những hiệp sĩ còn lại phía sau anh ta bắt đầu lo lắng tính toán thời gian.
***
Vào lúc đó, Shane đang vui vẻ nhìn Lize, người cuối cùng đã nằm trong tay anh.
"Đừng làm ẩu. Em sẽ bị thương mất."
Lize, người đã tỉnh lại ngay sau khi Edith bị lôi xuống tầng hầm, sợ hãi nhưng cô ta không la hét hay khóc lóc.
Shane cảm thấy hưng phấn khi nhìn thấy đôi mắt xanh to tròn đang run rẩy.
"Quả thực, em có một vẻ đẹp mà anh nhìn bao lần cũng không thấy chán."
Nụ cười lười biếng của anh ta trông thật đáng sợ, Lize cố thu mình vào góc.
Nhưng Shane vẫn bình tĩnh và nhìn cô ta chăm chú.
"Gia tộc Ludwing chính là những kẻ đã cướp đi hạnh phúc của gia đình ta, Cliff chỉ là một tên khốn may mắn được trở thành người thừa kế của công tước một vùng. Mọi thứ anh ta có đáng lẽ phải là của ta..."
Việc bị bá tước Riegelhoff tẩy não từ khi còn nhỏ, kết hợp với sự mặc cảm tự ti của chính mình, Shane đã tạo ra một lý do để anh ta hợp lý hóa những hành động xấu xa của mình.
Và nó tạo ra một con quái vật nhỏ tên là Shane Riegelhoff.
"Trong số đó, người ta muốn nhất chính là em. Lize Sinclair, người phụ nữ đẹp nhất thủ đô."
Lizé cúi người xuống và lắc đầu.
Shane mỉm cười, thậm chí cả điều đó cũng dễ thương.
"Anh yêu em, Lize."
Lize lại lắc đầu, một cách mạnh mẽ.