Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 113

Edit: Dưa Hấu

---

"Không, họ đã đến đây rồi. Đừng coi lời tôi là đùa, nếu muốn giữ mạng sống thì hãy chạy đi. Tôi nói điều này với anh vì những người anh chị em của anh, những người đang phụ thuộc vào anh. Cliff Ludwing sẽ không khoan nhượng cho... bất cứ ai ở đây, thậm chí là các anh."

"Nhưng chúng tôi sẽ không nhận được tiền cho đến khi công việc hoàn thành. Chúng tôi chỉ nhận được khoản tiền đặt cọc trước."

Sự sốt ruột của tôi trào ra. Theo cách này, thậm chí những người đã giúp đỡ tôi dù ít hay nhiều cũng sẽ rơi vào lưỡi kiếm tàn nhẫn của Cliff.

Trong cả hai kiếp, có rất ít người đã giúp đỡ tôi, và tôi muốn đảm bảo rằng họ được sống tốt.

'Tôi có thể tặng họ cái gì bây giờ không nhỉ.....'

Chiếc váy tôi đang mặc không phải là chiếc được đính kim cương, và các phụ kiện trên tóc chỉ là một bông hoa và nơ, nên nó không đáng tiền.

Tôi nhìn vào bộ đồ tôi đang mặc và dừng lại. Tôi nhớ tới chiếc vòng cổ ruby đeo trên cổ mình.

Nó vẫn chưa bị lấy đi nhờ vào chiếc váy che kín cổ tôi.

Thật đáng tiếc vì Killian đã mua nó cho tôi. Nhưng nếu tôi bất tỉnh, Sophia có thể lấy nó.

Thà tặng nó cho những người này còn hơn là cho con khốn đó.

"Này, tôi có cái này...... chiếc vòng cổ ở cổ tôi."

"Huh?"

"Đó là một sợi dây chuyền vàng và một viên ruby chất lượng cao, nếu các anh bán nó, nó sẽ có giá rất lớn, nên hãy mang nó và chạy đi."

Hai người nhìn nhau rồi lưỡng lự.

"Mọi chuyện sẽ kết thúc khi Sophia đến mất, nhanh đi!"

Dưới sự thúc giục của tôi, người đàn ông trói tôi cẩn thận kéo cổ váy tôi xuống và rút chiếc vòng cổ ra.

"Cầm lấy và chạy ngay đi. Tôi không muốn những người đã giúp tôi phải chết, nên hãy đi đi. Và đừng tranh cãi nhau phải chia tiền như nào!"

Họ gật đầu cứng ngắc và nhét chiếc vòng cổ vào túi của một trong hai người lính đánh thuê.

Trước khi rời khỏi tầng hầm, họ quay nhìn lại tôi.

"X-xin lỗi......"

"Hử?"

"Ừm...chúc may mắn."

Tôi mỉm cười yếu ớt trước lời tạm biệt vụng về đó.

Những nhân vật phụ vô danh mà thậm chí không được đề cập trong nguyên tác.

Nhưng tôi biết họ có anh chị em rất thân thiết và tôi vừa nhận được một ân huệ có thể cứu mạng tôi.

Và ngay sau khi họ rời đi, tôi nghe thấy một giọng nói khác ở đằng xa.

Chúc bạn may mắn lần sau, đó là giọng của một người phụ nữ.

"Các người làm cái quái gì mà lâu thế?"

Giọng của Sophia, đang mắng mỏ những người lính đánh thuê, khiến tôi nhận ra tại sao hai người đàn ông đó lại thương cảm với tôi đến vậy.

'Thật dễ xây dựng sự đồng cảm khi bạn có chung kẻ thù.'

Tôi đoán tôi nên cảm ơn Sophia vì điều đó.

"Ha, ha ha. Đừng khắt khe với tôi quá, tôi chỉ đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của quý cô mà thôi."

"Loại như ngươi, một tên dân quèn, lại quan tâm đến vẻ đẹp của một người phụ nữ như vậy?"

Nếu tôi là tên lính đánh thuê đó, tôi sẽ rút dép ra nhét vào mồm cô ta.

Dù sao, hai người đàn ông đó nghĩ đến tôi, rồi nhanh chóng biến mất trước khi Sophia nổi cơn thịnh nộ.

Tôi cầu nguyện họ sẽ chạy thẳng mà không quay đầu lại.

Vài giây sau, cánh cửa gỗ mở ra.

"Ôi, chao. Trông mày như cục phân vậy. Lẽ ra mày nên nắm lấy cơ hội cuối cùng mà thiếu gia Shane cho. Con khốn ngu ngốc."

Có lẽ do lệnh của Shane là đối xử với tôi không khác gì hầu gái nên Sophia không hề tôn trọng tôi một tý gì, thậm chỉ cả khi đùa bỡn.

'Dù sao đi nữa, tôi cần câu giờ càng lâu càng tốt.'

Cliff sẽ đến đây sớm thôi. Vì vậy, nếu tôi kéo dài đến lúc đó, có lẽ tôi sẽ không bị ăn tẩn quá nhiều.

Tôi cắn môi, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Đã đến nước này rồi, tôi muốn hỏi cô một điều."

"Cái gì?"

"Tại sao cô ghét tôi.... nhiều đến vậy?"

Mặt Sophia đanh lại trước câu hỏi của tôi. Tôi đã đưa ra để làm dịu không khí chút, nhưng có phải tôi đã lỡ xúc phạm cô ta không?

Nhưng rồi cô ta khịt mũi và cười.

"Ý tao là, tao lớn lên với toàn lời khen ngợi."

Ừm. Đột nhiên, câu chuyện về quá khứ của Sophia bắt đầu, và tôi không chắc mình muốn biết....

"Tao là con thứ năm trong một gia đình bình dân có ba trai và bốn gái, và tao là người được bố mẹ yêu quý nhất."

Tại sao cô lại đột nhiên chia sẻ về quá khứ của mình....?

"Tao nghĩ nếu tao quyết tâm, tao có thể đạt được bất cứ điều gì. Họ nói rằng tiền có thể mua được danh hiệu quý tộc, vì vậy tao sẽ trở thành một quý cô vào một ngày nào đó và sống cuộc sống xa hoa. Tao đã tự tin vậy đó."

Đây chính là mẫu người đầy nhiệt huyết, dám nghĩ dám làm mà Hàn Quốc thể kỷ 21 muốn có.

Tuyệt. Được rồi....đủ rồi.

"Nhưng khi lớn lên, tao nhận ra rằng có nhiều yếu tố quan trọng để thành công hơn là tài năng".

Tôi chỉ muốn biết lý do tại sao cô ghét tôi, nhưng sao cô cua gấp vậy? Ừ thì, tôi chỉ muốn kéo dài thời gian, nhưng tôi không muốn nghe những điều này.

Sau đó, như thể nhận ra sự lơ đãng của tôi, Sophia chỉ tay vào tôi và hỏi, "Mày có biết đó là gì không?"

"Ừm...... Tôi-tôi không biết......tôi đoán là may mắn hoặc lý lịch?"

Tôi không phải là mười vạn câu hỏi vì sao, nên tôi đã trả lời một câu trả lời tự ti điển hình của người Hàn Quốc thế kỷ 21.

Người làm việc chăm chỉ không thể vượt qua con ông cháu cha, con ông cháu cha lại không thể vượt qua người may mắn, và người may mắn lại không thể vượt qua người tài giỏi.

"Ha! Tao đoán con khốn ngu ngốc này cũng có trí não đấy chứ?"

Hừm? Đó có phải là câu trả lời đúng không?

"Chính xác. May mắn, lý lịch, hoặc máu. Tao giỏi hơn mày nhiều, nhưng tao chỉ là người hầu của mày, còn mày ngu ngốc và vô dụng hơn tao rất nhiều, nhưng mày lại may mắn khi được làm con gái của một bá tước."

"Tôi cũng không thể chọn nơi sinh ra mà?"

"Không. Mày là con rơi. Mày là đứa bé ngoài giá thú và mồ côi."

"......hả?" Tôi hỏi lại, không biết mình có đang nghe nhầm hay không.

"À, quên mất, mày không biết gì nhỉ? Mẹ mày là em gái đã chết của bá tước Riegelhoff, và thậm chí bọn tao không biết cha mày là ai."

Sophia trông khá vui vẻ, như thể cô ta nghĩ tôi bị sốc tâm lý khi biết được sự thật tàn nhẫn như vậy.

Nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết thêm một chút lý do tại sao Edith lại bị ngược đãi.

'Tôi không phải là con ngoài giá thú của bá tước Riegelhoff mà là của em gái ông ấy. Điều đó giải thích tại sao ông ấy lại đối xử tệ bạc với tôi như vậy!'

Đó là lý do tại sao họ nói rằng tôi sống nhờ "sự ưu ái của gia đình", bởi vì họ đã nhân nhượng chấp nhận "sự ô nhục" của gia tộc Riegelhoff như tôi, theo họ, tôi xứng đáng bị vứt bỏ.

Dù sao, chẳng ích gì khi Sophia biết tôi hoàn toàn ổn với sự thật này.

Tôi giả vờ sốc nhất có thể.

"V-vậy nên cha và anh luôn đánh tôi... và tại sao mẹ luôn lạnh lùng với tôi như vậy?"

"Mày không thể đổ lỗi cho bá tước và thiếu gia Shane, họ là người đã biến mày thành con gái của một gia đình quý tộc trong khi đáng lẽ mày phải bị vứt ở trong trại trẻ mồ côi. Mày bị đánh vì mày không đủ năng lực. Mày hiểu không?"

"Tôi đã bị đánh từ trước khi tôi mười lăm tuổi! Họ mong đợi gì từ một đứa trẻ như vậy?"

"Chà, có lẽ họ nghĩ đến mẹ mày, người đã chết khi sinh ra mày."

Sophia cười hả hê, rột đột nhiên căng lên, nhiệt độ giảm mạnh đến mức tôi tự hỏi liệu cô ta có định tẩn tôi một cách điên cuồng không.

"Nếu tao là tiểu thư Riegelhoff, tao sẽ mang nhiều lợi ích cho bá tước Riegelhoff hơn là mày, người còn chả hiểu lấy một từ tao nói."

"Việc tôi trở thành tiểu thư của Riegelhoff không phải do tôi quyết định, và đó không phải lý do để cô ghét tôi, đó không phải lỗi của tôi!"

Nghe những lời này, Sophia, người đang trừng mắt nhìn tôi, tát thẳng vào mặt tôi.

Cô ta tát tôi mạnh đến nỗi ghim bông hoa trên đầu tôi rơi xuống.

"Nếu mày có tài năng, mày sẽ không phải cảm thấy như vậy, phải không?"

Tôi cười yếu ớt khi quay đầu lại nhìn cô ta.

"Đừng nực cười như thế. Nếu đúng như lời cô nói thì cô chẳng có lý do gì để ghét Lize cả. Cô chỉ đang cần bao cát trút giận về những gì cô không có, sao cô có thể tiêu chuẩn kép vậy?"

Sophia nghiến răng, không nhận ra tôi đã phát hiện ra cô ấy ghét Lize.

"Mày và con nhỏ đó đều đáng ghét vì đã ngồi trên những chiếc ghế không dành cho mình! Cả hai đều là những con điếm bẩn thỉu!"

Một cơn đau nhức nhối lại toát ra từ má tôi, có lẽ do bị đánh hai lần vào cùng một chỗ, mũi tôi chảy máu và tôi có thể nếm được vị máu trong miệng.

'Chết tiệt, ít nhất hãy tát đều hai má.'

Tai tôi ù đi và mắt tôi đẫm lệ.

Nhưng tôi có thể nói rằng trận đòn thực sự sắp bắt đầu.

Quả nhiên, Sophia xắn tay áo lên và lấy ra một chiếc roi ngựa.

"Thiếu gia Shane không xứng đáng với một con điếm hèn mọn như vậy, một con điếm dụ dỗ đàn ông bằng khuôn mặt xinh đẹp của mình......!"

"Vậy...... cô nghĩ ai phù hợp với anh ấy?" Tôi hỏi bằng giọng mũi, nâng hàng mi ướt đẫm nước mắt của mình lên.

Tôi tiếp tục, "Cô biết tất cả các tiểu thư quý tộc không, cô có đồng ý ai trong số họ trở thành vợ của Shane không?"

Bàn tay cầm roi ngựa của Sophia run lên.

"Nếu cô không chọn được ai trong số họ, thì ít nhất hãy tìm một ứng cử viên mới."

"Câm miệng!"

Roi quất mạnh vào cánh tay tôi.

Nó đau như cắt, nhưng tôi nghiến răng. Nếu tôi kêu lên rằng đau và dừng lại thì tôi sẽ bị đánh như này mãi.

"Cô không thể làm được đúng không. Đó là vì tình yêu, phải không? Cho dù cô có xấu xa cỡ nào, cô cũng không muốn nhìn thấy người cô yêu đi lấy người khác, phải không?"

"Tao không hiểu mày đang sủa bậy cái gì, con điếm bẩn thỉu...!"

"Cô không yêu Shane à? Cô có dám thề với chúa rằng cô ổn với việc anh ấy hoàn toàn thuộc về người khác không?"

Ngay cả trong căn phòng tràn ngập bóng tối, tôi vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt sắc như dao cạo của Sophia.