Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 112

Edit: Dưa Hấu

---

"Chúng tôi đã dọn sạch sẽ khu vực xung quanh."

Shit, đó không phải là tin tốt cho tôi.

"Tốt. Nhốt nữ công tước vào phòng đầu tiên. Bà ấy là một con tin có giá trị, nên hãy đảm bảo rằng bà ta không bị thương."

Một người đàn ông có vẻ là lính đánh thuê chỉ vào Lize hỏi: "Ngài định nhốt cô ta ở phòng riêng sao?"

"Ồ, cô ấy không phải con tin. Cô ấy là chiến lợi phẩm của tôi."

Ừm. Tôi tự hỏi không biết Cliff sẽ giết Shane như thế nào, liệu anh ta sẽ cắt cổ hắn ta hay bổ hắn ta thành hai nửa......?

Tôi cũng không rõ, nhưng tôi khá chắc hắn ta sẽ bị bổ đôi nếu hắn ta tiếp tục làm vậy.

Không, đây không phải lúc để tôi tưởng tượng linh tinh.

Tôi sắp bị tẩn bởi người phụ điên khùng đó, Sophia.

"Còn cô ấy thì sao?" Người lính đánh thuê chỉ vào tôi.

"Đưa con khốn đó xuống tầng hầm. Ta không muốn nghe thấy tiếng cô ta la hét quanh đây."

Tôi cảm thấy da gà da vịt nổi lên khắp người, mặc dù tôi vốn đã bị lạnh.

(Hấu: ý chị nhà là người chị vốn lạnh lẽo rồi, nhưng nghe Shane nói chị vẫn nổi da gà da vịt ý.)

Từ giờ trở đi, "Tôi từ chối sự ám ảnh của anh" sẽ quay xe từ tiểu thuyết giả tưởng lãng mạn thành tiểu thuyết kinh dị kinh điển.

"Đi đi." 

Theo lệnh của Shane, những người xung quanh nâng tôi lên và mang tôi ra khỏi phòng.

Khi chúng tôi rời khỏi căn phòng bao phủ toàn đá, tôi có thể nhìn xung quanh một cách rõ ràng.

'Không phải là lâu đài, đây có lẽ là một biệt thự cũ ở ngoại ô thủ đô....'

Có vẻ nó được xây dựng kiểu trang trại rất phổ biến một thời do những quý tộc chưa từng chạm tay vào đất nhưng lại có ước mơ sống một cuộc sống nông thôn xây lên.

Nó có vẻ được xây vào thời điểm đó nhưng khắp nơi đều có dấu vết của con người, mặc dù nó đã bị bỏ hoang.

'Chắc họ đã mua một căn biệt thự bỏ hoang và sử dụng nó để ẩn nấp và nuôi dưỡng những người lính đánh thuê của họ.'

Nếu việc những con tin như chúng tôi chưa được phát hiện, thì có thể nơi này khá xa và hoang vu.

Liệu Cliff có đến được đây trước khi xương tôi bị gãy không?

Tôi thở dài.

'Không. Cái cách Shane nhìn Lize trước đó, trông anh ta như thể sắp làm gì đó. Nhưng liệu quy tắc của thế giới này có giống mô típ nam chính sẽ xuất hiện ngay khi nữ chính chuẩn bị lên bàn mổ thông thường không?'

Nếu có thì nó nghĩa là Cliff sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện ở đây.

'Bình tĩnh, phải giữ bình tĩnh....'

Tôi xoa dịu nỗi lo lắng ngày một tăng của mình khi chúng tôi đi xuống cầu thang xuống tầng hầm, cơ thể tôi nằm vắt qua vai người lính đánh thuê. 

Tầng hầm nằm nửa dưới mặt đất, có cửa sổ nhỏ ở trên cùng, nhưng dù trời sáng nó vẫn tối như mực.

Đội trưởng lính đánh thuê dẫn đầu cầm theo một chiếc đèn và mở cánh cửa dẫn đến nơi như phòng chứa đồ.

Trong khi anh ta đặt một chiếc đèn ở gần đó, người lính đánh thuê đi cạnh tôi trói tôi vào một chiếc ghế.

Đó là một chiếc ghế gỗ cứng với chỗ ngồi khủng khiếp.

"A, au! Trói tôi nhẹ tay chút... Dù tôi cũng đang bị thương và không thể cử động được."

Tôi van xin lính đánh thuê trong hàng nước mắt.

Tôi nghĩ là không được vì không có sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt vô cảm của anh ta, nhưng ta đã dùng lực nhẹ hơn để trói tôi so với trước đó.

Và đương nhiên, tôi không hề nói dối rằng tôi không thể cử động được.

Hai tay tôi bị trói ra sau lưng, tôi nhận ra mình đã bị đối xử thô bạo thế nào, vai tôi đau nhức. Các khớp của tôi có cảm giác nó bị lệch đi.

Nhưng đây không phải lúc để tôi than ngắn thở dài về cơn đau.

"Cô ta không xinh bằng người phụ nữ mà thủ lĩnh đưa đi trước đó, nhưng trông cũng khá ổn đó chứ."

Người lính đánh thuê đã nhẹ nhàng trói tôi cười toe toét khi anh ta nắm lấy cằm tôi và xoay nó từ bên này sang bên kia.

Sự biết ơn của tôi dành cho anh ta nhanh chóng cuốn theo chiều gió.

'Ư, tôi nên làm gì trong những lúc thế này?'

Tưởng tượng cảnh mình bị cưỡng hiếp chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí tôi trước đây. Chằng phải chỉ có nữ chính mới có ánh hào quang thoát ra khỏi bi kịch như vậy sao? Tôi nên làm gì đây?

"Ha, haha...... Không thể nào, chồng tôi thậm chí còn không thèm chú ý đến tôi."

"Tại sao? Chồng cô có nhiều tình nhân không? Hay người phụ nữ xinh đẹp đó là tình nhân của anh ấy?"

"C-cô ấy không phải là tình nhân của anh ấy......"

Cô ấy là bạch nguyệt quang của anh.

"Những người ở vị trí cao mới có quyền phàn nàn về những món ăn kèm, nhưng những người như chúng tôi thì không kén chọn như thế, trừ khi chúng đã hư thối."

Tay anh ta mò mẫm cổ và vai tôi khiến tôi ớn lạnh sống lưng.

Đột nhiên, người đàn ông đang theo dõi hỏi: "Nhân tiện, cô có biết người phụ nữ đã nhận lệnh từ thủ lĩnh lúc nãy là ai không?"

"Hử? Sophia?"

"Tên cô ấy là Sophia à? Người có mái tóc đen và vẻ ngoài đáng sợ."

"Đúng, cô ấy là Sophia."

"Cô ấy là kiểu phụ nữ nào? Cô ấy ra lệnh với giọng lạnh lùng, nhưng dựa vào ngoại hình thì cô ấy hình như không phải phụ nữ quý tộc."

Tôi tự trấn an bản thân, hy vọng rằng chủ đề về Sophia sẽ là cơ hội để tôi có thể thoát khỏi tình cảnh kinh khủng này.

"Sophia là chỉ huy anh à?"

"Thủ lĩnh mới là người chỉ huy. À, nhân tiện, mối quan hệ giữa cô với thủ lĩnh là gì thế?"

"Anh ấy.....là anh trai tôi."

"Gì cơ?"

Những người đàn ông há hốc mồm, tên lính đánh thuê đang mò mẫm tôi cũng nhanh chóng rút tay lại.

"Thật sự là anh trai cô?"

"Vâng."

"Ha.... Ý tôi là, cô đã làm gì đến mức anh trai cô biến cô thành ra thế này?"

Tôi mím môi lại và cố nén những giọt nước mắt chảy ra.

"Trong số các anh.... có ai có anh chị em không?"

Hai người nhìn nhau rồi gật đầu.

"Tình cảm anh chị em có tốt không?"

"Cũng không tệ."

"Tôi nuôi anh ấy."

Tôi cảm thấy vừa ghen tị vừa tức giận.

Những tên lính này đối xử với mạng sống của người khác như thể họ chẳng khác gì đồ bỏ đi, nhưng lại rất tốt với anh chị em mình. Tại sao mỗi tôi là người duy nhất gặp tình cảnh này?

"Chắc chắn cả hai anh em đều tốt, tôi ghen tị với anh chị em của hai người, tôi....hức...."

Nước mắt tôi trào ra khi tôi nhớ về người anh trai kiếp trước của tôi, người luôn đòi lương của tôi.

"Cô ấy, Sophia, là hầu gái của tôi, nhưng như các anh thấy đấy, anh trai tôi đối với cô ấy tốt hơn cả với tôi."

Những người lính đánh thuê gật đầu đồng ý.

"Ừ, có vẻ hơi kỳ lạ, trông họ không giống mối quan hệ bình thường."

"Sophia phải lòng anh trai tôi, cô ấy là một hầu gái, và cô ấy cũng là... lính đánh thuê."

Cùng lúc, cả 2 người đàn ông phát ra tiếng cười giễu cợt.

"Gì cơ, cô ta chẳng khác gì chúng tôi mà lại tỏ ra nghênh ngang vậy à?"

"Hừ, điều này khiến tôi bực mình. Cô biết đấy, khi chúng tôi bắt giữ những con tin, cô ta luôn ra lệnh cho người xung quanh với cằm hếch lên trời, bảo họ di chuyển phía này, phía kia, cứ như thế cô ta là một chỉ huy quân đội nào đó."

Những người lính đánh thuê dưỡng như không mấy thiện cảm với Sophia.

Tôi khóc nức nở một cách đáng thương, hy vọng có thể giành được sự đồng cảm của họ.

"Cô ấy đã bắt nạt tôi từ khi tôi còn bé, và khi cô ấy nhận ra anh trai ghét tôi, cô ấy đã bạo hành tôi. Các anh không biết tôi đã mong ước có những người anh em đáng tin cậy như bao nhà khác mức nào đâu."

Tôi không cảm thấy nghẹn họng hay bị ù tai khi tôi kể cho họ nghe về quá khứ của mình.

Tôi không biết đó có phải là do họ chỉ là những vai phụ không quan trọng hay không, hay là tôi đang nửa chém gió, nhưng dù sao thì tình huống này được bật đèn xanh. Ánh mắt những người lính đánh thuê có chút thương hại.

"Tại sao lại khó chịu với một em gái xinh đẹp vậy chứ....."

"Anh trai tôi là một người ích kỷ, các anh cũng từng trải qua điều đó mà, phải không? Anh ấy chỉ quan tâm đến bản thân mình và luôn nói những lời khó nghe."

"Ồ, tôi đã quen với điều đó từ lâu rồi."

"Ý tôi là, chúng tôi được trả tiền để làm việc, nhưng cũng hơi có cảm giác bị xúc phạm."

Yay, cuối cùng chúng ta cũng ở cùng một tần số!

"Anh trai tôi thậm chí còn không coi tôi là em gái. Tôi kết hôn vì lợi ích của gia đình, nhưng đột nhiên mối quan hệ giữa nhà chồng tôi và nhà tôi trở nên bất hòa. Rồi anh ấy đưa ra một số yêu cầu không hợp lý như bắt tôi phải lấy trộm thông tin từ họ hoặc lắp đặt một thiết bị kỳ lạ trong dinh thự."

Tôi thở dài một lần nữa và quan sát tâm trạng của những người lính đánh thuê. May mắn thay, họ đang bị cuốn theo câu chuyện của tôi.

"Nhưng gia đình công tước không phòng thủ chủ quan như vậy, và khi anh trai tôi thất bại, anh ấy gọi tôi là kẻ phản bội, một con khốn vô dụng....hức...và giờ anh ấy muốn giết tôi. Sao một người anh trai có thể làm điều này với em gái mình?"

"Tôi hiểu. Tôi nghĩ thủ lĩnh đang mắc một vài sai lầm...."

Kể cả với những người có công việc giết người, họ cũng có lòng trắc ẩn bình thường.

"Sophia sẽ đến giết tôi, và tôi sẽ bị trói như này và bị đánh cho đến chết, và điều đó thật...thật bất công."

Họ nhìn nhau và như đang suy ngẫm gì đó còn tôi thì bất lực nức nở.

Sau đó, người đàn ông cầm đen bắt đầu nhìn ra ngoài, còn người đàn ông còn lại nới lỏng dây trói quanh tôi. Tôi có thể giải thoát đôi tay mình.

"Cô biết đó, chúng tôi không thể làm gì nhiều cho cô, đúng không? Nếu chúng tôi để cô đi bây giờ, người phụ nữ đó, Sophia hay ai đó, sẽ trói cô chặt hơn nữa."

"Nếu cô đủ may mắn để sống sót, hãy tự cởi trói và chạy đi. Đây là Wellesley, phía nam thủ đô, nên khi cô thoát ra, hãy chạy về phía bắc."

Những người lính đánh thuê ít nhất còn có lòng trắc ẩn hơn Shane hay Sophia, ngay cả khi họ đã thoáng nghĩ đến việc cưỡng hiếp tôi.

"Cảm ơn, các anh thật tử tế, nên tôi sẽ nói cho các anh một điều."

"Gì?"

"Những hiệp sĩ gia tộc Ludwig sẽ đến đây bất cứ lúc nào, nên khi ra khỏi đây, hãy chạy đi."

Hai người đàn ông cười lớn trước lời khuyên của tôi.

"Này, cô gái trẻ. Tôi biết cô đang tuyệt vọng, nhưng các hiệp sĩ thậm chí còn không biết cô ở đây."

"Những hiệp sĩ đuổi theo chúng tôi trước đó đã bị mất dấu chúng tôi giữa đường."

Tôi lắc đầu với họ.