Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 109

Edit: Dưa Hấu

---

'Dù là ở nơi nào đi nữa, cũng luôn xuất hiện mấy tên già mập dâm dê đê tiện.'

Đó là mánh khóe ưu thích những tên 'già ấu dâm' mà tôi từng gặp vô số lần ở kiếp trước.

Lời ngụy biện giống nhau y xì đúc.

Chỉ là đùa thôi mà, em như con gái ruột hoặc cháu gái của tôi.....

Tên này thậm chí còn cố gắng làm ô nhục gia tộc Ludwing bằng cách quấy rối tôi ngay trước mặt nữ công tước Ludwing.

'Một mũi tên trúng hai đích à?'

Tôi nắm lấy cổ tay của tử tước Bartlett đang mò mẫm gần thắt lưng tôi.

"Tôi đã cảnh báo rồi đó, tử tước Bartlett, ông sẽ phải chịu trách nhiệm với hành động của mình. Ông bị điếc à?"

"E-Edith!"

"Hay ông nghĩ tôi là quả hồng mềm khi công tước Ludwing và các con trai ông ấy không đang ở đây? Sao ông dám động tay động chân vào con dâu của công tước? Ông muốn mất cổ tay không?"

"Ý em là gì?! Sao em có thể làm thế với tôi, một người chú thân quen lâu năm của em?"

"Ngay cả cha tôi cũng chưa từng chạm vào tôi như thế nói chi đến một ông chú, thật vô liêm sỉ."

Tôi đối mặt trực tiếp với ông ta, cẩn thận không gây quá ầm ĩ.

Nếu tôi hét lên, chắc chắn ông ấy sẽ nói tôi đang làm to chuyện.

Thay vào đó, tôi cố gắng nói giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy kiên định và thẳng thắn.

Những người xung quanh tôi có lẽ đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Và nữ công tước không hề giả vờ làm ngơ trước tình huống khó khăn tôi gặp phải.

"Tử tước Bartlett."

Một giọng nói vương giả, ở một tầm cao mà tôi không thể đạt tới.

"Nữ-nữ công tước. Bà hiểu nhầm rồi!"

"Đừng lo, tôi không hề hiểu lầm ông chút nào đâu."

"Ôi, vì chúa. Edith từ nhỏ đã có chút không ổn định về mặt itnh thần, và đôi khi cô ấy hay xé chuyện bé thành to."

Không có gì là ông ta không sủa được.

Tôi định đáp trả nhưng nữ công tước đã đưa tay ra ngăn tôi lại.

"Ông hiểu lầm rồi, tử tước." bà nói "Tôi nói vậy vì tôi đã chứng kiến từ A đến Z rồi, và tôi biết rõ lý do tại sao Edith tức giận."

"Ngay cả nữ công tước cũng vậy à? Phụ nữ thời nay không đùa được đâu.....!"

"Ông không thỏa mãn với những chiếc cối xay của mình sao, tử tước Bartlett?"

Tôi nhanh chóng thêm vào: "Chúng tôi sở hữu những nhà máy lớn ở lãnh địa của gia tộc Bartlett và thủ đô. Những người dân nơi đó được cung cấp lúa mì từ điền trang Magpie."

"Hmm, chuyện gì sẽ xảy ra nếu nhà Magpie mượn một số tiền từ chúng tôi, và lý do họ không thể trả nợ là vì tử tước Bartlett?"

Bà ấy không chỉ đe dọa một người, mà là cả gia đình, toàn bộ lãnh địa và toàn bộ doanh nghiệp của họ. Bà chúa thông minh sắc xảo.

"Tôi-tôi xin lỗi về điều đó. Tôi, ờm, uống hơi quá chén. Ha ha....."

Tử tước Bartlett lê bước đi, mồ hôi chảy đầm đìa.

Nữ công tước, người đã không rời mắt khỏi ông ấy nãy giờ, nhìn tôi đầy cảm thông khi ông ta hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt và nói: "Chắc hẳn có rất nhiều người đàn ông như vậy đã làm phiền con....."

Tôi chỉ thở dài và mỉm cười cay đắng.

Hôm nay là lần đầu tiên tôi bị quấy rối trực tiếp, nhưng tôi tự hỏi Edith nguyên tác đã phải chịu cảnh quấy rối này bao lần rồi.

Và cô ấy không than một lời nào.

Nếu chuyện tương tự xảy ra với cô ấy, cô ấy sẽ bị buộc tội là dâm ô.

"Nhưng tôi sẽ không để bản thân mình bị lợi dụng như vậy trong tương lai."

Tôi quyết định trở nên mạnh mẽ, không chỉ vì bản thân mà còn vì Edith nguyên tác.

May mắn thay, sau sự thất bại của tiểu thư và sự rời đi nhục nhã của lão tử tước, phe pháp đại công tước Langston đã không bén mảng đến chỗ tôi nữa.

Thay vào đó, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt chế nhạo bắn ra từ một số người phe Hoàng đế.

"Trời, cô thật dũng cảm khi dám xuất hiện cùng nữ công tước."

Và rồi, một tiểu thư trẻ khác quyết định tham chiến.

"Xin chào, quý cô Sinclair."

"Hứ."

Leila Sinclair đi ngang qua tôi – thì thầm vào tai tôi - rồi mỉm cười rạng rỡ và bước đến bên cạnh nữ công tước.

Cô ta cúi chào nữ công tước một cách lịch sự nhất có thể và hỏi thăm dạo này bà thế nào, như thể tôi là người vô hình.

'Nhưng tôi sẽ không để cô ta toại nguyện đâu, nhất là khi cô ta đang cố chiếm lấy vị trí của tôi.'

Leila có vẻ sẵn sàng nhịn nhục sự sỉ nhục khi cúi Lize vì mục tiêu đứng bên cạnh Killian.

"Đã lâu không gặp, Lize."

Cô ta chào Lize, người đang đứng yên bên cạnh Nữ công tước.

"......đã lâu không gặp, chị Leila."

"Lize. Chị biết là đã muộn màng, nhưng chị vẫn muốn cầu xin sự tha thứ của em. Chị biết mình đã đối xử tệ bạc với em."

Tất nhiên là cô ta biết. Cô ta có ý đồ xấu và cô ta đã làm, sao cô ta có thể không nhận ra điều đó chứ?!

"Chị gái......"

"Lúc đó chị còn quá trẻ và thiếu chín chắn, chị sợ em sẽ cướp đi tình yêu của cha."

Leila rút ra một chiếc khăn tay và ấn vào khóe mắt. Nếu cô ta ấn vậy, những giọt nước mắt sẽ được rặn ra.

"Chị sẽ không yêu cầu em phải tha thứ cho chị ngay lập tức. Từ từ thôi cũng được.... dù sao thì chúng ta cũng là chị em mà."

Lize ngập ngừng nhìn nữ công tước trước khi khẽ gật đầu.

Đương nhiên, thật khó để cô ấy lắc đầu trong tình huống này.

'Cô thông minh đấy, Leila.'

Cô ta cũng giỏi thao túng Lize ghê gớm.

"Nhưng chị tự hỏi......"

Leila liếc về phía tôi rồi quay lại nhìn Lize, tỏ vẻ lo lắng.

"Em có ổn không? Hơi muộn nhưng chị nghe đồn em đang gặp rắc rối vì ai đó."

"Có ạ? Ai cơ......?"

Lize nghiêng đầu, đầu chưa kịp nảy số.

Sau đó Leila bước gần đến cô ấy và thì thầm gì đó vào tai cô ấy.

Sau đó, ánh mắt của Lize hướng về phía tôi rồi nhanh chóng dời đi.

'Cô ta định lợi dụng Lize để loại bỏ tôi ử? Sự thay đổi này đi hơi xa so với cốt truyện gốc.'

Tôi không thể tin vào mắt mình, Leila của gia tộc Sinclair, người vốn là kẻ thù của Lize cho đến tập cuối cùng, lại thay đổi lập trường của mình nhanh như vậy.

Tôi chưa kịp ú ớ gì chỉ đang nghiến răng nghiến lợi, thì nữ công tước đã lên tiếng giúp tôi.

"Tiểu thư Leila. Lời đồn đó cô nghe được từ đâu vậy?"

"Dạ?"

"Tôi nghĩ cô đang hiểu nhầm gì đó rồi."

"Ồ, tôi không nghĩ vậy, rõ ràng có người nói rằng tiểu thư Edith suýt giết chết Lize, mặc dù tôi không nhớ rõ mình đã nghe được từ đâu."

"Cho dù điều đó là sự thật đi chăng nữa thì đây là vấn đề riêng tư của nhà tôi, và nó không thể đến tai tiểu thư được, trừ phi có ai đó đã cài gián điệp hay gì đó vào."

Nữ công tước nói như thể bà ta đang nghe chuyện cười, khiến Leila không nói nên lời.

'Nữ công tước hôm nay thật cháy.'

Tôi mỉm cười với Leila với ánh mắt như muốn nói, "Cô nghe tin đồn nhảm ở đâu vậy? Cô thật hài hước."

Khuôn mặt tự mãn, kiêu căng của Leila lập tức biến dạng.

'Cô ấy cần phải học cách quản lý biểu cảm của mình.'

Nhưng như thể đi guốc trong bụng tôi, Leila khịt mũi và phản công.

"Vâng, tôi đoán là tin đồn xuất phát từ tiểu thư gia tộc Riegelhoff đang ở nơi mà cô ấy không thuộc về."

Cô ấy nói to hơn đảm bảo những người xung quanh có thể nghe thấy.

Những người đang nhìn tôi với ánh mắt không mấy thân thiện đồng loại gật đầu đồng tình.

'Bầu không khí này, liệu nữ công tước có thể vượt qua một cách thoải mái không?'

Không chỉ một người, mà rất nhiều quý tộc theo phe Hoàng đế đang theo dõi.

Nhưng rồi, một vị cứu tinh đã xuất hiện.

"Cô nên xin lỗi tiểu thư Edith vì những tin đồn vô căn cứ đó."

Đó là Công chúa Catherine.

"B-Bệ Hạ......!"

"Tôi cũng nghe tin đồn đó rồi, nhưng theo những gì tôi thấy thì đó chỉ là lời bịa đặt của ai đó nhằm làm xấu hình ảnh của tiểu thư Edith."

"Vậy ư?"

"Hơn nữa, tiểu thư Edith không còn là Riegelhoff nữa. Cô ấy là Edith Ludwig, phải không?"

Leila không trả lời câu hỏi đó. Cô ta chỉ nghiến chặt răng và hạ tầm mắt xuống.

Tuy nhiên, tính cách công chúa Catherine không đủ dịu dàng để quan tâm đến cảm xúc của người khác.

"Tiểu thư Leila Sinclair. Cô không nghe thấy tôi nói gì sao, hay cần tôi phải nói lại lần thứ 2?"

"K-không, ngài nói đúng, thưa Điện hạ."

Giọng cô ta nghe có vẻ ấm ức.

Công chúa Catherine khịt mũi trước thái độ kiêu kỳ của Leila và tiến gần cô ta hơn.

"Ta nghe nói dạo gần đây có thế lực đang phá rối sự đoàn kết của phe Hoàng đế.... có phải là tác phẩm của bá tước Sinclair không?"

"Dạ? K-không, tất nhiên là không phải, thưa Điện hạ!"

"Vậy thì đừng tham lam. Killian Ludwig không phải là người đàn ông mà cô dễ dàng chạm đến."

Công chúa Catherine biết Leila đang nhắm vào chiếc ghế bên cạnh Killian.

Khi cô ấy chuẩn bị quay sang phía Lize và tôi thì đột nhiên Leila hỏi: "Vậy ngài Killian Ludwig có phải là người mà Edith Riegelhoff dễ dàng chạm vào không ạ?"

Rõ ràng cái tôi và lòng kiêu hãnh của cô đã vượt qua nỗi sợ hãi.

Và để trả lời câu hỏi đó, không, anh ấy cũng không phải là người dễ dàng với tôi, nên với cô ta thì càng không có cửa.

Nhưng công chúa Catherine lại đưa ra một câu trả lời thú vị, có lẽ để ủng hộ tôi.

"Cô bị mù sao? Anh ấy yêu Edith. Ta đã làm bạn với anh ấy 18 năm và ta vẫn thấy sốc mỗi khi gặp anh ấy."

Tôi biết cô ấy đang bảo vệ tôi, nhưng điều này....quá...quá xấu hổ. Đặc biệt là trước mặt Lize, người Killian đơn phương bấy lâu nay và mẹ của Killian....!