Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 108

Edit: Dưa Hấu

---

"Con sẽ trở lại dinh thự. Nếu cha cử Killian đi, nó có thể bị mềm lòng bởi một chút tình cảm nào đó."

Công tước gật đầu chấp nhận yêu cầu của Cliff. "Được. Killian có một điểm yếu trong trái tim mình. Ngay cả khi đó là con gái của kẻ thù, nó cũng vẫn thương hại cô ấy."

Ông nói thêm: "Dù sao cuộc chiến tranh lãnh thổ này sẽ sớm kết thúc. Đây sẽ là trận chiến cuối cùng của họ, nên đừng mất cảnh giác. Con giun xéo quá cũng quằn." 

"Con đã hiểu. Đừng nói với Killian về điều này."

"Được rồi. Ta sẽ nói với nó rằng ta đã yêu cầu con quay lại vì ta nghĩ có vài vấn đề phát sinh từ hoàng thất. Con phải rời đi trong yên lặng, ít nhất là trong đêm nay."

"Vâng thưa cha. Con sẽ gặp lại ngài ở thủ đô."

Cliff kết thúc cuộc nói chuyện bí mật với công tước, sau đó anh ta cùng quân đội của mình lặng lẽ quay về thủ đô.

***

Tin tức về cuộc chiến tranh lãnh thổ đăng từ báo này sang báo nọ, khiến cho việc nắm bắt chính xác tình hình trở nên khó khăn, nhưng rõ ràng công tước Ludwing đang nắm giữ ưu thế hơn.

Tuy nhiên, không phải tất cả dư luận trong xã hội đều ủng hộ Hoàng đế.

Có khá nhiều kẻ kích động đứng về phe đại công tước Langston.

"Tôi không mong đợi đây là kết quả của sự vắng mặt dài ngày của tôi trong bữa tiệc."

Nữ công tước thở dài khi bà ấy đến nơi tổ chức bữa tiệc ngày hôm nay, dinh thự của Windham.

Như công chúa Catherine đã nói, mọi người quen với sự xuất hiện của bá tước Riegelhoff và đại công tước Langston hơn là những người thỉnh thoảng xuất hiện ở giới thượng lưu như công tước Ludwing.

Điều này bắt đầu khiến cho những người trung lập lung lay, và cuối cùng nữ công tước, Lize và tôi quyết định tham gia buổi tiệc.

"Nhà Sinclair cũng sẽ có mặt hôm nay. Nên là Lize, đừng rời xa ta quá."

"Dạ."

Lize lo lắng nhưng cô ta đang cố tỏ ra là mình ổn.

"Còn Edith... con có chắc mình sẽ ổn không?"

Ngay cả trước khi rời khỏi dinh thự, nữ công tước đã luôn hỏi tôi có ổn không.

"Cả hai phe sẽ tấn công con đấy." bà ấy nói thêm.

Tôi biết.

"Con càng trốn lâu, họ càng bới móc con thôi. Vì con là con gái của bá tước Riegelhoff và là con dâu của công tước Ludwing, và sớm muộn gì con cũng phải đối mặt với nó."

Tôi lặp lại những gì tôi đã nói từ hôm qua. Nếu nữ công tước vẫn tiếp tục hỏi cho dù phải nghe câu trả lời giống nhau, nó càng chứng tỏ bà ấy đang lo lắng cỡ nào.

Thành thật mà nói, tôi méo muốn đi.

Tôi không nghĩ mình sẽ thích đứng trước một đám người muốn chia năm xẻ bảy tôi.

'Nhưng đã đến lúc Shane xuất hiện.'

Tôi không muốn ở một mình trong dinh thự và đối mặt với Shane.

Và trăm phần trăm họ sẽ buộc tội tôi mở cửa dinh thự.

'Tôi có cảm giác mình đang đi vào hang cáo để tránh một con hổ.'

Tôi gắng làm cho bản thân mình mạnh mẽ, kìm lại tiếng thở dài đang muốn trào ra.

Bình thường, tôi không phải là kiểu người bỏ qua những người tranh cãi với mình, nhưng hôm nay tôi hy vọng tôi giữ được tâm thiện không khẩu nghiệp.

Khi chúng tôi đến dinh thự của bá tước Windham, hội trường đã chật cứng.

Có vẻ như mọi người đã nghe tin nữ bá tước Ludwing sẽ tham dự.

"Chúng tôi rất vinh dự khi chào đón cô, nữ công tước Ludwing."

Xã hội náo loạn không phải là tai họa của tất của tất cả các quý tộc trong giới thượng lưu.

Hoàng đế và bác của ông ta đang tranh giành quyền lực và ở đâu đó trên đế quốc, một cuộc chiến tranh lãnh thổ nổ ra. Nhờ điều này mà nhà Windham, nơi mời được nữ công tước Ludwing đến bữa tiệc của họ trở nên rất hạnh phúc.

"Cảm ơn nữ bá tước Windham đã lịch sự cho phép tôi xuất hiện ở đây trong thời gian ngắn như vậy."

Nữ công tước cảm ơn nữ bá tước một cách trạng trọng và duyên dáng, không chút kiêu ngạo.

Với sự xuất hiện của nữ công tước, hội trường trở nên đông đúc hơn một chút.

Có vẻ những nhà giữ vị thế trung lập đang để ý.

Nhưng có vẻ như tôi, đi cùng với nữ công tước, thu hút sự chú ý hơn đối với những người đã rõ theo phe nào.

"Chúa ơi, cô ấy mang theo cả Edith Riegelhoff tới.....!"

"Điều đó là sao? Liệu nhà Ludwing sẽ giữ phu nhân Riegelhoff cho đến cuối cùng chứ?"

"Không thể nào, họ đã hoàn toàn trở thành kẻ thù......."

Tôi đã quên mất rằng trong thế giới của Rofan, người ta hay nói xấu sau lưng người khác, nói "nhỏ" đến mức đối phương cũng nghe thấy.

Tôi không thể không mỉm cười một cách lạnh lùng, tối nay chắc sôi động lắm đây.

Nhưng nữ công tước Ludwing, ngược lại với những gì tôi đã lo lắng khi đến đây, không hề bận tâm tới những lời thì thầm kia.

Thay vào đó, bà ấy kiêu hãnh với tôi và Lize ở hai bên.

"Chắc hẳn người đang lo lắng cho chồng và các con trai mình lắm."

"Nói như thể họ đang tham gia một cuộc chiến lớn vậy. Đây chỉ là cơ hội để các con tôi cọ xát lấy kinh nghiệm thực tế thôi."

Những quý tộc xung quanh bà ấy tặc lưỡi trước câu trả lời thản nhiên như thể bà ấy chỉ gửi con trai mình đi tham quan dã ngoại.

Và trước sự kiên định của nữ công tước, những người ủng hộ công tước Ludwing có vẻ yên tâm hơn.

'Sắp đến khúc ai đó phản công...."

Tôi tự nhủ khi tận hưởng bữa tiệc trông có vẻ yên bình này.

Và như thể đi guốc trong bụng tôi, có người giả vờ như biết tôi.

"Ôi, đã lâu không gặp, tiểu thư Edith."

Từ ký ức của Edith, đối phương là tiểu thư của nhà tử tước thân cận với nhà Riegelhoff.

"À....đã lâu không gặp, tiểu thư Clara."

"Sao cô không đến những bữa tiệc trong suốt mấy năm qua? Cô đã từ chối mọi lời mời, và....cô đã bị nhốt à?"

Câu hỏi được hỏi như đùa nhưng trong đó lại chứa một bồ dao găm.

"Đương nhiên là không rồi, tôi đã kết hôn với con trai thứ hai nhà Ludwing nên tôi đã bận rộn phải học đủ mọi thứ và không có nhiều thời gian rảnh rỗi."

"Ồ, tôi hiểu rồi, tôi rất vui khi được gặp cô. Vì đã lâu rồi, nên tôi nghĩ cô ít nhất nên chào hỏi một số người bạn cũ của mình; họ đang đợi cô ở đằng kia."

Cô ấy chỉ về hướng một nhóm các tiểu thư trẻ đến từ các gia đình ủng hộ đại công tước Langston, và họ đang mỉm cười về hướng này.

'Má, sao một khuôn mặt tươi cười lại có thể kinh dị đến vậy.'

Mặc dù miệng đang cười nhưng đôi mắt lại chứa đầy sự thù địch.

Họ là những người bạn cũ, nhưng họ chỉ là một nhóm người đến với nhau vì đối phương có thứ họ cần, và cho dù tôi có tìm kiếm trong ký ức của Edith bao lần đi chăng nữa, thông tin về họ rất ít ỏi.

"Cảm ơn vì đã chào đón, tiểu thư Clara."

"Không có gì. Nếu cô không ngại, tôi muốn đưa cô qua đó bây giờ...."

"Đây là mẹ chồng tôi, nữ công tước Ludwing, chắc cô đã biết."

Tôi giới thiệu Clara với nữ công tước mà không cho cô ta có cơ hội lôi kéo tôi.

"À, ồ, vâng. Thật vinh dự khi được gặp ngài, quý bà."

"Đây là bạn của Edith ư?"

Tôi trả lời: "Dạ. Một người bạn con từng giao lưu hồi còn là thiếu nữ. À! Nhân tiện, cô sống gần nhà nữ tử tước Boris đằng kia phải không? Bên này. Tôi sẽ giới thiệu cô với nữ tử tước Boris."

"Ồ, không, tôi....!"

Tôi làm như không nghe thấy sự phản đối của Clara và kéo cô ấy đến trước mặt nữ Tử tước Boris.

Nữ tử tước Boris là một tín đồ ruột của nữ công tước, và ngay khi tôi dẫn Clara đến, bà ấy đã lườm tôi cháy mặt.

"Ôi trời, xem ai này."

"Xin chào, quý bà Boris, đây là bạn cũ của tôi Clara, con gái của tử tước Sheldon. Tôi thấy bà sống gần khu nhà Sheldon nên có lẽ hai người đã quen biết nhau rồi nhỉ."

Clara, người đã cố gắng kéo tôi về phe của đại công tước Langston, giờ đã tái mặt.

Nhận ra ý định của tôi, nữ Tử tước Boris liếc nhìn tôi với ánh mắt thâm thúy trước khi quay sang Clara và cười khẩy.

"Chắc chắn rồi, chúng ta là hàng xóm mà, phải không, tiểu thư Clara?"

"V-vâng...... chúng ta là......"

Tôi nở nụ cười tỏa nắng nhất với Clara rồi quay sang nữ tử tước Boris.

"Tôi không có thời gian vì phải chăm sóc mẹ chồng, nên tôi không biết liệu quý bà Boris có thể giới thiệu tiểu thư Clara với những quý bà khác không?"

"Tôi-tôi ổn!"

Clara phản đối, nhưng tôi và nữ tử tước Boris coi như điếc ngang.

"Ồ, được thôi, tiểu thư Clara. Theo tôi, tôi sẽ giới thiệu cho cô một số quý bà 'chính hiệu' có văn hóa và ăn học đàng hoàng."

"Không có nhiều cơ hội thế này đâu, tiểu thư Clara. Đừng quên cảm ơn quý bà Boris."

Tôi nhẹ nhàng né vội cánh tay của Clara đang cố tóm lấy tôi, vẫy tay chào cô ấy rồi quay lại bên cạnh nữ công tước.

Tôi nhìn qua nhóm người Clara đã cố gắng dẫn tôi đến, và thấy họ đang đi tới đi lui trông khá bối rối.

'Các người nghĩ tôi ngu đến mức để mình bị kéo theo sao?'

Có lẽ họ đang cố chọc tức nữ công tước hoặc cố chỉ ra Edith, con dâu của công tước Ludwing, theo phe đại công tước Langston, nhưng họ quá nông cạn rồi.

Khi những đứa trẻ thất bại, cũng là lúc những quý tộc lớn tuổi lên sàn.

"Ồ, ồ. Edith, em đã trải qua rất nhiều chuyện, tôi không thể tin được em lại gầy đến mức này chỉ sau một năm......"

Một người đàn ông với khuôn mặt dễ mến tiếp cận, nhìn tôi một cách đáng thương rồi nắm lấy tay tôi.

Theo ký ức của Edith, ông ta là tử tước thân cận với bá tước Riegelhoff và là người đàn ông đã thèm muốn Edith suốt nhiều năm.

"Tôi cảm ơn sự quan tâm của anh, tử tước Bartlett, nhưng anh không nên nắm tay tôi như thế khi tôi đã là vợ của người đàn ông khác."

Tôi nói với một nụ cười, mạnh mẽ rút tay tôi ra khỏi bàn tay của ông già như quả cà đó.

Ông ta có hơi ngạc nhiên, nhưng lại nói một cách thờ ơ: "Ôi, tôi biết em đang được chăm sóc bởi nữ công tước Ludwing; nhưng tôi đã biết em bao năm rồi nhỉ? Em biết tôi chỉ coi em như con gái ruột của mình thôi mà."

Sau đó ông ta lại trơ trẽn nắm tay tôi một lần nữa, thậm chí còn vòng tay qua eo tôi.