Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 106

Edit: Dưa Hấu

---

"Edith......?"

"Lize. Cô đang làm gì ở đây?"

"Chỉ đang kiểm tra khóa cửa mà thôi. Còn cô, Edith, cô đang làm gì vào giờ này vậy?"

"Tôi cũng đang định kiểm tra khóa cửa. Chúng ta có vẻ đều lo lắng."

Tôi cười khô khan.

Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy Lize đứng ở nơi Edith nguyên tác đã lắp đặt thiết bị phá khóa, nhưng cô ấy nói cô ấy chỉ đang kiểm tra khóa cửa.

'Đây có phải cái người ta hay nói không 'có tật giật mình''.

Tôi bước tới chỗ Lize, khóa cửa sau, nắm tay nắm cửa và lắc vài lần.

Cánh cửa vẫn được khóa an toàn.

"Mọi thứ ở đây có vẻ vẫn ổn, tôi và Anna đã kiểm tra ở hành lang phía đông rồi, giờ chúng tôi sẽ đến hành lang phía tây."

"Tôi đã kiểm tra hành lang phía tây......."

"Vậy cô có thể kiểm tra lại hành lang phía đông và tôi kiểm tra hành lang phía tây, nó sẽ chắc chắn hơn nếu chúng ta kiểm tra hai lần."

"Tôi biết rồi."

Tôi vẫy tay với Lize, người còn hơi xanh xao, rồi đi về phía hành lang phía tây cùng với Anna.

'Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, sẽ không có chuyện gì đâu...."

Tôi lặp đi lặp lại như niệm thần chú.

Tôi đã từ chối cơ hội cuối cùng của gia tộc Riegelhoff hợp tác với họ và tôi sẽ không cài bất cứ thiết bị kỳ lạ nào ở cửa sau.

Hàng ngày, tôi kiểm tra từng ngóc ngách của dinh thự để đảm bảo không có thuốc mê được giấu.

Đã một tuần kể từ khi tôi kiểm tra cửa sau của dinh thự mỗi tối, tôi luôn tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Như mọi khi, tôi kiểm tra cửa sau trong khi Anna kiểm tra hành lang dẫn đến nhà kho.

'Huh?'

Cánh cửa sau vốn thường khóa chặt vang lên một tiếng cạch, phát ra tiếng cọt kẹt khiến tôi cảm giác nó chưa được khóa chặt.

'Không đời nào......!'

Tim tôi đột nhiên bắt đầu đập nhanh.

Tôi mở cửa sau và thấy Anna vẫn chưa rời khỏi hành lang phía nhà kho, tôi mò mẫm bên trong khe hở để kiểm tra khóa cửa.

Tôi chạm vào một thứ có hình vuông và có kết cấu lạ.

'Không, điều đó không thể xảy ra......'

Mặc dù tôi biết là không thể nhưng tôi vẫn dùng đầu ngón tay để rút 'thứ đó' ra, nhét vào túi rồi đóng cửa sau lại.

- Cách.

Cửa được khóa chặt với âm thanh giống như mọi khi.

Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng và lưng tôi ướt sũng mồ hôi lạnh.

"Tiểu thư......?"

"Ừ! Hả?"

Tôi tưởng là Anna, nhưng một trong những hầu gái đang mang đồ đi giặt nhìn tôi một cách kỳ lạ.

"Người đang làm gì ở đây?"

"T-tôi đang kiểm tra khóa cửa mỗi tối. Cô....vẫn làm việc giờ này à?"

"Không ạ. Đây là quần áo cá nhân của tôi."

"Tôi biết rồi...... Đã khuya rồi, hãy về và nghỉ ngơi đi."

"Dạ vâng......"

Cô hầu gái cúi chào tôi rồi biến mất trong bóng tối.

"Ha......"

"Tiểu thư?"

"Hả! C-cô đã quay lại rồi à?"

Ngay lúc tôi chuẩn bị hít một hơi, tôi lắp bắp, giật mình khi nghe tiếng Anna gọi mình.

Tôi sợ cô ấy thấy tôi kỳ lạ.

Nhưng cô ấy không nói gì và chúng tôi quay lại kiểm tra khóa cửa khác.

'Tại sao tôi phải gặp rắc rối vì điều mà tôi không hề làm?!'

May giờ là buổi tối, vì nếu là ban ngày, có thể thấy da tôi đang trắng bệch.

Mặt tôi bây giờ chắc đang đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng tôi không hề làm gì sai cả. Thiết bị mà Edith nguyên tác lắp đặt ở cửa sau giờ đang nằm trong túi tôi.

'Nếu tôi không vứt nó đi, tôi sẽ lại bị gán tội.'

Nhưng việc thiết bị vẫn còn nằm trong túi tôi cũng không mấy dễ chịu.

Tôi không ngừng hình dung ra hình ảnh ai đó lục soát quần áo tôi và tìm ra thiết bị rồi buộc tội tôi là gián điệp của nhà Riegelhoff.

'Nghĩ mà đau lòng.'

Nuốt nước bọt, tôi kiểm tra lại ổ khóa rồi nhanh chóng trở lại giường, tỏ vẻ tôi đang mệt.

'Ai đã làm điều đó?'

Người đầu tiên tôi nghĩ đến là gián điệp của gia tộc Riegelhoff cài cắm vào, chắc hẳn đã ẩn mình trong dinh thự. Có thể là người nào đó đóng vai trò trong số sự kiện chưa được giải quyết.

'Cho dù tôi đã tra cứu một lượt trong ký ức của Edith, tôi vẫn không thể xác định được người đó là ai.'

Bá tước Riegelhoff không tin tưởng Edith đến mức để mình cô đi vào hang ổ của kẻ địch, nên ông ta thậm chí còn không nói cho cô ấy biết gián điệp là ai.

'Tôi không biết ai là gián điệp, nhưng chắc chắn người đó phải giỏi tầm cỡ Sophia mới có thể không bị phát hiện cho đến thời điểm hiện tại.'

Khi tiếng bước chân của Anna bên ngoài dần xa, tôi lấy thiết bị tôi giấu dưới gối lên và kiểm tra nó.

Thật khó để nhìn với ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ, nhưng nó là một thiết bị đơn giản với lò xo ở giữa.

'Làm sao để phi tang thứ đồ chơi này?'

Giữ nó chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

Nhưng vì nó làm bằng kim loại, nên cho dù đốt nó cũng không cháy, và nếu tôi vứt nó đi thì sẽ càng gây thêm nghi ngờ.

'Ngày mai tôi sẽ đi dạo trong vườn và giấu nó ở đâu đó.'

Ngay cả khi tôi quyết định như vậy, một loạt hình ảnh tiêu cực không ngừng hiện lên.

Đột nhiên, hình ảnh tác giả nhìn xuống tôi với nụ cười độc ác xuất hiện trong đầu.

'Sẽ vui cỡ nào khi thấy tôi run rẩy và bị cho vào tròng?'

Ngay lập tức, tôi bùng cháy tức giận.

'Tôi đã làm gì sai, kiếp trước tôi đã làm gì xấu mà phải chịu cảnh này?'

Càng nghĩ tôi càng tức giận.

Có những lúc tôi nghĩ tự tái sinh này là may mắn, nhưng giờ tôi chỉ thấy tôi đã bị một vị thần tà ác lừa dối.

Bây giờ hình ảnh của một đứa trẻ bẫy một con kiến trong mê cung, từ trên cao nhìn xuống và tận hưởng nó xuất hiện trong tâm trí tôi.

'Bà già nhà ngươi! Ngươi nghĩ ta sẽ đi theo con đường ngươi đã vẽ à?'

Thay vì chìm trong nỗi bất an vô tận, tôi quyết định hành động tích cực hơn.

'Nếu bọn gián điệp cài được thiết bị này, rất có thể chúng đã giấu nhang tẩm thuốc mê ở đâu đó trong dinh thự này. Tôi phải tìm ra chúng.'

Tôi quyết định bắt đầu khám xét cả dinh thự vào ngày hôm sau.

Không đời nào tôi để Shane đột kích dinh thự này.

***

"Renon."

"Tiểu thư."

Trong khi cuộc chiến tranh lãnh thổ nổ ra, cuộc sống của những người trong dinh thự vẫn diễn ra như thường lệ.

Hay nói cách khác, tôi đang đến văn phòng của Renon như thường lệ.

"Đêm qua người mất ngủ à?"

"Hả? T-tại sao anh nói vậy?"

"Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Trông cô có vẻ không khỏe lắm."

Anna cũng nói điều tương tự vào buổi sáng nay.

Tôi gần như đã thức suốt đêm, nghiến răng cố nghĩ cách làm thể nào để có thể qua mặt tác giả.

Tệ hơn là, tôi không thể nghĩ được gì trong tình trạng thiếu ngủ.

'Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng làm tốt những gì tôi có thể làm lúc này.'

Đó là một câu nói đậm chất sách giáo khoa, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm vào lúc này.

"Hôm nay tôi cần cô xử lý lại tài liệu cho lãnh thổ Ryzen. Nhờ có sự làm việc chăm chỉ của cô, giờ không còn nhiều tài liệu nữa."

"Đương nhiên. Tôi đã rất vui mừng khi nghĩ đây là vùng đất mà tôi sẽ cũng Killian sinh sống trong tương lai......"

Tôi mỉm cười và lấy tài liệu về lãnh địa Ryzen từ Renon.

"Cô muốn phát triển Ryzen như thế nào?"

"Từ góc độ vĩ mô hay vi mô?"

"Tôi muốn nghe ý tưởng vĩ mô trước."

Tôi đặt giấy tờ lên bàn làm việc và hình dung về Ryzen trong đầu tôi.

"Điều đó tôi cần phải thảo luận với Killian, nhưng nếu anh hỏi tôi, thì tôi muốn phát triển nó thành một thành phố thương mại và giải trí."

"Một thành phố thương mại? Nhưng Ryzen hơi bị cô lập."

"Trên bản đồ thì đúng vậy, nhưng nếu chúng tôi có thể khai phá núi Philiac, chúng tôi có thể kết nối nó với thành phố cảng Driburn ở bên kia sông."

"Cô định khai phá núi Philiac bằng cách nào?"

Tôi mở tấm bản đồ của lãnh địa Ryzen, đặt lên bàn làm việc của mình.

Núi Philiac không cao lắm và người dân Ryzen rất biết ơn vì nó cung cấp nhiều lâm sản.

Nhưng sự hiện diện của nó khiến Ryzen trở nên như một vùng nông thôn cô lập, tách biệt khỏi các thị trấn và thành phố nhỏ xung quanh.

"Tôi không có ý định di dời ngọn núi theo đúng nghĩa đen. Đó là một nguồn tài nguyên quý giá của người dân Ryzen."

"Ừm."

"Tại sao chúng ta không thi công xây một con đường?"

"Một con đường?"

Việc đào hầm sẽ khó khăn trong thời đại này, nhưng việc tìm ra con đường ngắn nhất, bằng phẳng nhất là xuyên qua ngọn núi và dọn sạch cây cỏ xung quanh sẽ là việc đáng để thử.

Có lẽ có những đường mòn trên núi và người dân vẫn đi qua.

"Miễn là chúng ta có những con đường bằng phẳng dẫn đến các thành phố nhỏ ở bên kia núi Philiac và cơ sở hạ tầng tốt cho các thương nhân, thì Ryzen sẽ được lột xác."

"Hmm tôi hiểu rồi."

"Và anh không nghĩ rằng sẽ rất tuyệt nếu xây dựng một dinh thự cho các quý tộc gần núi Philiac với các trang bị đầy đủ tiện nghi sao? Nó sẽ là một thành phố tiện lợi nhưng vẫn có thể tận hưởng được thiên nhiên."

Renon có vẻ hơi kinh ngạc trước lời giải thích của tôi, rồi gật đầu. "Tôi cảm thấy Ryzen sẽ được hồi sinh trong mười năm nữa."

"Vì vậy tôi hy vọng Killian sẽ an toàn trở về."

"Ừ.....nhưng......"

Renon hỏi một cách thận trọng, vẻ lo lắng hiện trên khuôn mặt vốn ít biểu cảm của anh ấy. "Bá tước Riegelhoff có thể bị đánh bại. Cô có ổn không?"

Đó là câu hỏi mà ai cũng muốn hỏi tôi nhưng không ai dám hỏi trực tiếp.

Tôi hít một hơi thật sâu và trả lời: "Tôi ổn."

"Nhưng......"

"Việc ném tôi ở đây và khiêu khích nhà Ludwing có nghĩ là mối quan hệ giữa tôi và họ đã bị cắt đứt, và tôi cũng không muốn trung thành với một gia đình đã bỏ rơi mình và đẩy tôi đến cái chết."

Nhưng trong thể giới này, danh dự của gia đình quan trọng hơn mạng sống.

Có lẽ hình ảnh tôi cắt đứt mối quan hệ với gia đình một cách tuyệt tình như vậy trong mắt những quý tộc sống chết vì danh dự chả là cái thá gì.