Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường

Chương 101: Chương 101

Cô nhìn ra được, Kiều Nguyệt thính giấu suy trong lòng hơn mấy học sinh ba khác.

Không giống như Trần Tùng Dương, không đợi người khác hỏi, đã ước ao muốn tống hết những lời trong bụng ra.

Cũng không giống như Tô Quân Nhược, mọi cảm xúc đều viết trên mặt, chỉ cần dẫn dắt một chút là sẽ bộc bạch hết.

Tính ra, tính cách của Kiều Nguyệt cũng có chút giống Diệp Hủ.

Vì vậy, Nguyễn Linh cũng giống như đối xử với Diệp Hủ, sẽ chủ động hỏi Kiều Nguyệt.

Giọng điệu của Kiều Nguyệt có chút do dự: “Hồi trước Cháu có học vẽ, thi thoảng cũng vẽ mấy bộ trang phục.”

Cô ấy lại nhanh chóng bổ sung: “Nhưng đều là vẽ chơi thôi.”

Đôi mắt Nguyễn lại sáng lên: “Vậy cháu có thể cho cô xem không? Có ảnh gì không.”

Kiều Nguyệt mím môi: “Có ạ.”

Nói rồi, Kiều Nguyệt lấy điện thoại ra, lướt tìm trong album ảnh một lúc, rồi đưa cho Nguyễn Linh.

Bên trong là mấy bản phác thảo vẽ bằng bút chì, hơi mờ, nhưng có thể nhìn ra người vẽ có chút năng khiếu, đường nét rất uyển chuyển.

Nguyễn Linh lật qua lật lại, chỉ vào bức cuối cùng: “Bức này cũng được đó, có vẻ cũng khá phù hợp với studio.”

Mắt Kiều Nguyệt hơi mở to: “Không không, cháu hoàn toàn không biết gì về thiết kế thời trang, chỉ là vẽ chơi thôi. Cháu chỉ muốn cho cô chút cảm hứng, không phải là muốn”

Nguyễn Linh cười, an ủi cô ấy: “Cháu đừng vội, cô còn chưa nói gì mà.”

“Thực ra cô cũng không biết gì về thiết kế thời trang.” Nguyễn Linh nói: “Nhưng cô biết có một người chuyên nghiệp. Nếu cháu không ngại thì cô có thể đưa thiết kế của cháu cho cô ấy xem.”

Tuần trước, Tô Quân Nhược đến tìm Nguyễn Linh đặt lịch chụp ảnh đôi với Kiều Nguyệt, thời là vào chiều thứ tư.

Do lần này là người quen, cũng không cần lo lắng khách hàng sẽ không quen với người khác giới, nên Nguyễn Linh đã hỏi trước xem Diệp Hủ có muốn đến giúp không. Diệp Hủ không do dự mà đồng ý ngay.

Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh cũng gửi tin nhắn cho Trần Tùng Dương.

Không ngoài dự đoán, khi biết những người còn lại đều sẽ đến studio, Trần Tùng Dương nhất quyết tuyên bố phải tham gia.

Vậy là lần này, Nguyễn Linh và bốn học sinh cấp ba cùng tụ tập trong studio.

Căn hộ nhỏ bé, lần đầu tiên náo nhiệt đến thế.

Lần này, Tô Quân Nhược cũng mang theo món tráng miệng mà cô ấy đã từng nhắc với Nguyễn Linh trước đó, một đĩa bánh quy và bánh hạnh nhân sô cô la loại lớn.

Chưa bắt đầu chụp ảnh, studio đã tràn ngập tiếng cười nói.

Mỗi người đều được chia một miếng bánh hạnh nhân sô cô la.

Trần Tùng Dương ăn nhanh nhất, mặt mũi đều dính đầy bột sô cô la, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Tô Quân Nhược nói không ngừng: “Ngon quá! Trước giờ sao tôi không biết cậu giỏi thế, tôi quen biết lâu như thế rồi mà cậu chưa bao giờ làm cho tôi ăn!”

Tô Quân Nhược không nhịn được cười, rồi lại bĩu môi: “Món này làm một lần rất mất công, tôi có lý do gì để cho cậu ăn đâu.”

Trần Tùng Dương nhanh nhảu nói: “Vậy cậu cũng chưa bao giờ làm cho Hủ ca mà, thích Hủ ca”

Nói đến giữa chừng, Tô Quân Nhược lập tức dùng sức đánh một cái vào cánh tay Trần Tùng Dương: “Cậu nói linh tinh cái gì vậy!”

Trần Tùng Dương kêu lên một tiếng đau đớn, lúc này mới nhớ cậu ấy quên mất là mẹ kế của Hủ ca vẫn còn ở đây.

Dù đầu óc nhanh nhạy, nhưng lúc này cậu ấy cũng không nghĩ ra nên nói gì để bù đắp.

Kết quả là, hai người đều nhìn Nguyễn Linh một cách thận

Nguyễn Linh cắn một miếng bánh quy, không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng đã nhịn không được cười.

Có lẽ trong mắt Tô Quân Nhược và Trần Tùng Dương, việc để họ biết Tô Quân Nhược thích Diệp Hủ là một chuyện rất nghiêm trọng, có thể khiến bà mẹ kế này ngăn cản họ.

Nhưng thực tế, ngay cả khi không có hệ thống thông báo cho cô biết thì trước đó Nguyễn Linh cũng có thể nhìn ra được Tô Quân Nhược thích Diệp Hủ.

Đôi khi, những cảm xúc ở lứa tuổi trung học này nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng đối với người lớn thì lại rất rõ ràng.

Nhưng Nguyễn Linh cũng không thể trực tiếp nói ra.

Vì vậy, Nguyễn Linh nhìn Trần Tùng Dương, đùa giỡn: “Ai bảo Tô Quân Nhược thích cô hơn, cháu muốn ăn thì chỉ có thể dựa vào phúc của cô thôi.”

Nói xong, Trần Tùng Dương và Tô Quân Nhược đều thở phào nhẹ nhõm.

Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ.

Diệp Hủ nhận ra ánh mắt của cô, hỏi: “Còn muốn ăn bánh quy nữa sao? Con lấy cho mẹ.”

Nguyễn Linh bật cười: “Được.”

Nhưng trong lòng cô cũng thở dài một hơi: Xem ra, Diệp Hủ thực sự không có gì với Tô Quân Nhược.

Chỉ không biết, đoạn tình cảm đơn phương vào thời trung học của cô gái này sẽ kết thúc như thế nào.

……

Sau khi mọi người ăn đồ ngọt xong, Nguyễn Linh bảo Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt lên lầu thay đồ.

Tô Quân Nhược chỉ muốn chụp trang phục của khách hàng đầu tiên, Kiều Nguyệt cũng đã chọn sẵn quần áo từ hôm trước.

Hai cô gái có thể giúp đỡ lẫn nhau trong việc chỉnh trang quần áo, nên Nguyễn Linh không cần phải đi giúp.

Nguyễn Linh cầm máy ảnh lên nghịch, Diệp Hủ ngồi bên cạnh cô, lặng lẽ bầu bạn.

Trần Tùng Dương không chịu ngồi yên, một mình chạy đến khu vực dựng cảnh, chỉnh sửa đạo cụ trong nền.

Hai phút sau, khu vực dựng cảnh đột nhiên phát ra tiếng "rắc".

Nguyễn Linh nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn, phát hiện khung viền của bình phong trong khu vực dựng cảnh đã bị gãy.

Trần Tùng Dương đang nhìn chằm chằm vào chỗ gãy, tay chân luống cuống đứng ở bên cạnh, không biết nên đặt tay ở đâu.

Vài giây sau, cậu bé cao một mét tám cứng đờ quay đầu lại, vẻ mặt hốt hoảng: "Cô ơi, cháu biết cháu sai rồi! Nhưng cháu thật sự không cố ý!"

Cậu ấy chỉ chạm nhẹ một cái, sao lại gãy rồi?

……

Thực ra, chuyện này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Trần Tùng Dương.

Lần chụp ảnh trước, khách hàng không cẩn thận va vào bình phong, lúc đó khung viền bình phong đã hơi lỏng lẻo.

Trước khi rời khỏi studio, Nguyễn Linh còn định mang keo dán đến để gia cố.

Kết quả là ngày hôm sau cô bận rộn chỉnh sửa ảnh, nên đã quên mất chuyện này.

Nghĩ rằng bình phong này có thể tiếp tục chịu đựng được vài lần chụp ảnh nữa, không ngờ Trần Tùng Dương trượt tay một cái, đã kết thúc tuổi thọ của nó sớm hơn dự kiến.

Trần Tùng Dương nhỏ giọng: "Cô ơi... cái bình phong này, có quan trọng không ạ?"

Nguyễn Linh nhìn cậu ấy, thành thật nói: “Cũng khá quan trọng.”

Chiếc bình phong này là một trong những chủ thể của bối cảnh Thất Tịch lần này, nếu bị gãy thì sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều góc chụp.

Khuôn mặt của Trần Tùng Dương trong nháy mắt trở nên rối rắm.

Nguyễn Linh thực ra cũng không định tức giận với Trần Tùng Dương, lúc này điều quan trọng nhất vẫn là phải giải quyết vấn đề.

Cô nghĩ nghĩ: “Keo dán trong studio lần trước vừa hết. Hay là lấy keo trong suốt dùng tạm đi, không được thì chỉnh sửa hậu kỳ.”

Tai Nguyễn Linh vang lên giọng nói của Trần Tùng Dương: “...Cô ơi!”

“Ừ?” Nguyễn Linh quay đầu nhìn cậu ấy: “Sao thế?”

Trần Tùng Dương: “Gần đây chắc có cửa hàng tiện lợi hoặc siêu thị, bây giờ cháu sẽ đi mua keo! Để lấy công chuộc tội!”

Nguyễn Linh hơi nghi ngờ: “Cháu có được không? Cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới không chắc có keo dán thích hợp, siêu thị lại hơi xa.”

Trần Tùng Dương lộ vẻ mặt đầy kiên định: “Có thể ạ! Bọn họ làm tóc không phải cũng mất thời gian sao? Bây giờ cháu chạy đi, chắc chắn kịp!”

Nguyễn Linh nghĩ nghĩ: “Vậy cô gửi cho cháu xem loại keo dán cần dùng. À, có cần Diệp Hủ đi cùng cháu không?”

Trần Tùng Dương lắc đầu như trống bỏi: “Không cần không cần! Hủ ca cứ ở đây với cô đi, cháu đi một mình chuộc lỗi là được rồi!”

“...Ừ được.” Nguyễn Linh nói: “Nếu không mua được thì cũng không sao, nói với cô một tiếng, tôi dùng keo trong suốt dùng tạm cũng được.”

Trần Tùng Dương nhanh chóng đáp: “Được! Cháu biết rồi!”

Nguyễn Linh nhìn cậu ấy với vẻ nghi ngờ, luôn cảm thấy Trần Tùng Dương vẫn hơi không đáng tin.

Tuy nhiên, đã như vậy rồi, Nguyễn Linh cũng đành đồng ý.

Trần Tùng Dương đi ra ngoài, lúc này Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt cũng vừa thay đồ xong.

Nguyễn Linh bắt đầu làm tóc cho hai người, Diệp Hủ ở bên cạnh phụ giúp.

……

Làm tóc được một nửa, Nguyễn Linh nhìn đồng hồ.

Đã gần một tiếng rồi, Trần Tùng Dương vẫn chưa về.

Có vẻ chỗ gãy vẫn phải dùng keo trong suốt để dán tạm.

Cũng may là phần khung không quá lộ, dán xong rồi, sau đó chỉnh sửa ảnh cũng không lộ lắm.

Nguyễn Linh đang suy nghĩ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Cô đang làm tóc cho Tô Quân Nhược, nên tiện miệng nói: “Diệp Hủ, giúp mẹ mở cửa một chút.”

Cậu thiếu niên “ừ” một tiếng.

Nguyễn Linh cũng không có thời gian đi xem, vẫn đang tập trung kẹp lên búi tóc.

Tóc cổ trang rất quan trọng, phải cố định từng chỗ một, nếu không sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hiệu quả chụp ảnh.

Bốn phía dường như đột nhiên trở nên yên tĩnh, hai cô gái đang trò chuyện cũng đột nhiên không nói nữa.

Tuy nhiên, Nguyễn Linh đang tập trung điều chỉnh vị tóc, nên cũng không chú lại đưa tay ra: “Diệp Hủ, giúp mẹ lấy một cái búi tóc nữa, cái búi tóc xoắn ấy.”

Lần này, động tác của Diệp Hủ không nhanh như trước.

Nguyễn Linh đợi mấy giây, mới có người đưa búi tóc cho cô.

“Là cái này sao?”