Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường
Chương 100: Chương 100
Cô đột nhiên nhớ ra, hệ thống đã nói với cô, trong tiểu thuyết lần đầu tiên Diệp Hủ và nữ chính gặp nhau, chính là vào mùa hè trước khi vào lớp mười một.
Chỉ có điều, hai người thực sự nảy sinh tình cảm với nhau là sau khi vào lớp mười một.
Trước đây Nguyễn Linh không nghĩ kỹ, nhưng bây giờ cô suy nghĩ lại, chẳng phải là trong mùa hè này sao?
Có nghĩa là, Diệp Hủ hiện tại có thể đã gặp được nữ chính trong truyền thuyết ư?
Nguyễn Linh đã gặp được Kiều Nguyệt và Tô Quân Nhược từ sớm, sau đó còn gặp được nam thứ Hứa Trừng, chỉ có điều không biết nữ chính là ai.
Cô đột nhiên rất tò mò: "Vậy hiện tại, con có thích cô gái nào không?"
Diệp Hủ: "..."
Chàng trai có vẻ hơi khó chịu: "Không có."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ với vẻ dò xét, đồng thời tìm hệ thống để xác nhận: thống, hiện tại Diệp Hủ và nữ chính đã gặp nhau chưa?"
Việc gặp gỡ của nam nữ chính, chắc chắn là cốt truyện chính trong truyện, có lẽ hệ thống sẽ phát hiện ra được.
Quả nhiên, hệ thống nhanh chóng trả lời: [Kết quả kiểm tra, cốt truyện gặp gỡ của nam nữ chính vẫn chưa được kích hoạt.]
Cùng lúc đó, giọng nói của Diệp Hủ cũng vang lên: "Thật sự không có, không lừa mẹ đâu."
Nguyễn Linh gật đầu: "Được rồi."
"Nhưng mà..." Nguyễn Linh nở nụ cười: “Nếu sau này con có thích cô gái nào, mẹ có thể giúp con bày mưu tính kế."
Diệp Hủ lặng lẽ nhìn cô một cái, rồi không tự chủ được hỏi: "Mẹ rất có kinh nghiệm?"
"Thì đương nhiên rồi..." Nguyễn Linh nói đến nửa chừng, mớᎥ phản ứng lại: “Diệp Hủ."
Ánh mắt Diệp Hủ lộ ra vài phần vô tội: vậy?"
Nguyễn Linh hơi nhíu mày: "Đừng nói con đang gài bẫy mẹ đấy nhé?"
Ánh mắt Diệp Hủ lóe lên một chút: "... Không có."
Nguyễn Linh không tin: "Hay là, con là do bố con cử đến làm nội gián?"
Diệp Hủ: "..."
Chàng trai dời ánh mắt đi: "Không phải."
Nguyễn Linh nghi ngờ: "Thật không?"
Diệp Hủ nhìn cô, giọng điệu ủ rũ: "Tất nhiên. Trước đây mẹ và tên Từ gì đó nói chuyện, con cũng không có ý định nói với bố."
Nguyễn Linh chớp mắt, nhớ lại một lúc đó thì đúng là vậy thật.
Cô nhìn thấu tâm tư của Từ Thần Diên, anh ta cố tình dùng từ ngữ mập mờ, chứ không phải thực sự si cô, nên cũng không coi là chuyện gì to tát.
Nhưng nếu đứng ở góc độ của Diệp Hủ, đột nhiên một người đàn ông lạ mặt gọi cô bằng biệt danh thì sức ảnh hưởng vẫn khá lớn.
Chỉ là lúc đó phản ứng của Diệp Hủ quá bình thản, thậm chí còn không hỏi cô một câu, nên Nguyễn Linh cũng không nghĩ tới chuyện này.
Giờ nghĩ lại, chẳng lẽ lúc đó Diệp Hủ đã trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý dữ dội, mới quyết định giúp cô che giấu?
Nguyễn Linh thấy hơi buồn cười, cũng hơi bất ngờ.
Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Hủ, đối phương cũng đang nhìn cô, ánh mắt dường như còn có chút tủi thân.
Nguyễn Linh không nhịn được cười: "Được rồi, là mẹ sai rồi, xin lỗi con."
Diệp Hủ sững sờ.
Rồi nhanh chóng quay mặt đi: "Con không phải có ý đó, mẹ không cần xin lỗi."
Linh nhìn Diệp Hủ, nghi ngờ nếu tiếp tục đề cập đến chủ đề này, chàng trai lại đỏ mặt nữa.
Cô quyết định nhân từ tha cho Diệp Hủ, đổi chủ đề khác.
Cánh tay của Diệp Hủ vẫn ngoan ngoãn đặt trên đùi, giữ nguyên tư thế ngửa lòng bàn tay khi cô xịt nước hoa cho cậu.
Nguyễn Linh cẩn thận ngửi thử.
Mùi hương là mùi hoa hồng, dường như còn có hương hoa mộc lan, pha lẫn một chút hương tiêu đen.
Là hương nước hoa điển hình của phụ nữ, nhưng khí chất của chàng trai thực sự quá sạch sẽ và tươi mát.
Đến nỗi đã trung hòa đi sự mềm mại và trưởng thành của hoa hồng, bất ngờ là lại không hề lạc quẻ.
Nguyễn Linh trầm ngâm nói: "Mùi này cũng khá thơm, hay là khi nào có thời gian mẹ sẽ mua cho con một chai nước hoa nhé."
Trực tiếp dùng nước hoa nữ thì hơi lạ, nhưng có thể mua loại tương tự.
Nghe vậy, cơ thể của Diệp Hủ cứng đờ.
Rồi toàn thần đều viết rõ sự chối: "……Không cần đâu ạ."
Nguyễn Linh bị dáng vẻ của cậu chọc cười, không còn kiên trì nữa: "Thôi được rồi, vậy thì thôi."
Cô cũng nghĩ bừa thôi, nghĩ kỹ lại thì học sinh cấp ba xịt nước hoa hình như không thực tế lắm.
Nguyễn Linh lại tò mò hỏi: "Vậy bố con thường ngày có dùng nước không?"
Diệp Hủ do dự một chút: "Chắc không dùng đâu."
Nguyễn Linh gật đầu.
Cô cũng nhớ ra, từ trước đến nay, cô chưa bao giờ ngửi thấy mùi nước hoa nào trên người Diệp Cảnh Trì.
Đến gần thì thỉnh thoảng sẽ ngửi thấy một mùi bưởi thoang thoảng, Nguyễn Linh đoán đó là mùi nước cạo râu của Diệp Cảnh Trì.
Diệp Hủ mím môi, đột nhiên hỏi: "Mẹ định mua nước hoa cho bố à?"
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, nghiêm túc nói: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi lung tung."
Diệp Hủ: "..."
...
Bữa tối, Diệp Cảnh Trì thản nhiên hỏi về chuyện quà tặng.
"Hôm nay nhận quà, có cái gì thích không?"
Nguyễn Linh đang tập trung ăn cơm, nghe vậy suy nghĩ một lúc: "Có vẻ cũng không có gì đặc biệt thích lắm."
Ngoài chai nước hoa đặt riêng, cô không mấy quan tâm đến những thứ còn lại.
Đũa của Diệp Cảnh Trì dừng lại một lúc.
Khi nói chuyện với người khác, người đàn ông luôn tự nhiên, không bao giờ kiên trì truy hỏi điều gì.
Nhưng lần này, Diệp Cảnh Trì im lặng một lúc, lại hỏi: "Vậy, bình thường thì thích cái gì?"
Lời này vừa nói ra, ngay cả Diệp Hủ cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: "Nếu phải nói thì có một chiếc nhẫn kim cương cũng khá ổn."
Phù hợp với gu thẩm mỹ trang sức của cô từ trước đến nay.
Nghe vậy, thần sắc của Diệp Cảnh Trì hơi sững sờ.
Ánh mắt anh lóe lên : "Em... Rất thích nhẫn à?"
Nguyễn Linh gắp cho mình một miếng cá, đáp lại một cách tùy tiện: "Nếu so với tất cả các loại trang sức thì thấy cũng được."
Nhẫn là thứ phù hợp nhất với phong cách phô trương mà cô thích, lại còn tiện lợi.
Vòng tai to thì dễ bị đau tai, vòng tay và vòng cổ lại không tiện tháo lắp.
Nguyễn Linh húp một ngụm canh cá, nhắm mắt thỏa mãn.
Rồi mới chú ý đến việc, Diệp Cảnh Trì hỏi câu đó xong thì im lặng.
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt, đột nhiên suy nghĩ, đừng nói anh lại nghĩ đến chuyện nhẫn cưới nữa nhé?
Cô còn tưởng sau khi cô từ chối hai lần, Diệp Cảnh Trì đã sớm dẹp bỏ ý định rồi.
"Là thế này." Nguyễn Linh tốt bụng giải thích: “Em thích những món trang sức có phần cầu kỳ, nhẫn đá quý chỉ là một trong số đó."
Diệp Cảnh Trì trầm ngâm gật đầu.
Nguyễn Linh lại uống một ngụm canh cá, thuận miệng bổ sung: "Nhưng cũng không phải tất cả những thứ cầu kỳ đều thích, phải cầu kỳ mà vẫn tinh tế, phối màu hài hòa, không được quá quê mùa."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Gương mặt của người đàn ông đã lăn lộn thương trường nhiều năm, lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm gọi là "lúng túng".
Studio chụp ảnh.
Khách hàng thứ hai hẹn chụp vào thứ hai.
Tô Quân Nhược có việc ở nhà, vì vậy lần này chỉ có Kiều Nguyệt đến giúp.
Tuy nhiên, dù là Nguyễn Linh Kiều Nguyệt, đều đã quen với quy chụp ảnh hơn rồi, nên cũng không vì thiếu một người mà trở nên rối loạn.
Khách hàng lần này cũng rất dễ nói chuyện, đến đúng giờ, trong quá trình chụp ảnh cũng rất phối hợp.
Nguyễn Linh hồi trước học chụp ảnh, cũng có quen một số bạn bè sau này làm nhiếp ảnh gia tự do.
Cô thường xuyên nghe bạn bè than đủ kiểu về những khách hàng kỳ lạ.
Cho nên, trước khi mở studio, Nguyễn Linh chuẩn bị sẵn tâm lý đầy đủ.
Nhưng vận may của cô cũng không tệ, hai lần chụp ảnh đầu tiên của cô đều gặp khách hàng rất dễ nói chuyện.
Sau khi tiễn khách hàng thứ hai của studio đi, Nguyễn Linh vừa thu dọn đồ đạc vừa tùy ý trò chuyện với Kiều Nguyệt.
“Chờ đợt này bận rộn với chủ đề Thất Tịch xong…” Nguyễn Linh cất máy ảnh vào túi: “Cô định mua thêm một lô đồ mới cho studio, nếu hai đứa thấy cái nào đẹp thì cứ gửi cho cô nhé.”
Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Nguyễn Linh lại đi chỉnh sửa máy tính, tùy ý nói: “Thực ra, dạo này cô còn có ý định tự thiết kế quần áo. Nhưng trước giờ cô cũng chưa thử qua, cũng không biết có khó không nữa.”
Lần này Kiều Nguyệt không trả lời nhưng Nguyễn Linh cũng không để ý.
Cho đến khi cô cất máy tính cũng vào ba lô, mới phát hiện Kiều Nguyệt đang nhìn mình, có vẻ như có chuyện muốn nói.
Nguyễn Linh cười: “Sao vậy?”