Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường
Chương 102: Chương 102
Người đàn ông nói chuyện rất gần, giọng nói trầm thấp và du dương.
Nguyễn Linh chỉ cảm thấy tai mình bắt đầu ù, lại không ngờ anh sẽ xuất hiện vào lúc này, cơ thể run lên vì giật mình.
Búi tóc cũng rơi khỏi lòng bàn tay đang dang rộng của cô xuống dưới đất.
Từ tai truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông, dường như rất vui vẻ.
Nguyễn Linh quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Diệp Cảnh Trì đang cúi xuống giúp cô nhặt búi tóc lên.
Khi hai người đối diện với nhau, Diệp Cảnh Trì đặt búi vào lại lòng bàn tay cô.
"Giữ chặt." Anh nói.
Góc mắt người đàn ông vẫn còn mang nụ cười rõ rệt, dường như phản ứng của cô lúc nãy đã khiến anh thích thú.
Nguyễn Linh hất hàm: "Nhìn em bị dọa sợ, thấy vui lắm sao?"
Diệp Cảnh Trì thu lại nụ cười, giọng nói dịu dàng: "Xin lỗi, tôi không nên xuất hiện đột ngột như vậy."
Nguyễn Linh: "..."
Tại sao mỗi khi cô có chút biểu hiện hơi tức giận, người đàn ông này lại lập tức xin lỗi, khiến cô hoàn toàn không thể tức giận nổi?
Hơn nữa, anh còn dùng câu xin lỗi kiểu mẫu, trước tiên bày tỏ độ, sau đó giải thích nguyên nhân, tuyệt đối không phải là kiểu xin lỗi qua loa cho có.
Nguyễn lúc rất muốn biết, Diệp Cảnh Trì trước mặt những người khác cũng là người tốt tính như vậy sao?
Thấy vẻ mặt cô đã dịu xuống, Diệp Cảnh Trì lại dịu dàng hỏi: "Tôi lấy đúng thư chưa?"
Nghe vậy, Nguyễn Linh mới nhớ ra mà nhìn lại cái búi tóc trong tay.
"Ừ." Cô đáp một tiếng.
Nguyễn Linh đang làm tóc cho Tô Quân Nhược, hai bím tóc được đặt đối xứng trên đỉnh đầu Tô Quân Nhược, được cố định bằng những chiếc kẹp tóc nhỏ màu đen.
Cô điều chỉnh lại vị trí của bím tóc, rồi bắt đầu sử Diệp Cảnh Trì mà không hề khách sáo: "Giúp em lấy thêm mấy chiếc kẹp tóc nhỏ nữa."
Diệp Cảnh Trì lại lấy một nắm kẹp tóc nhỏ từ hộp nhỏ trên bàn, đặt vào lòng bàn tay đang mở rộng của Nguyễn Linh.
Kẹp tóc quá nhỏ, khi Diệp Cảnh Trì đưa qua, đầu ngón tay chạm nhẹ vào lòng Nguyễn Linh.
Cảm giác hơi ngứa ngáy khiến đầu ngón tay cô hơi run lên.
Lần này, Nguyễn Linh đặc biệt chú ý quan sát.
Cô phát hiện ra, Diệp Cảnh Trì có thể xác định chính xác thứ cô muốn không phải vì kiến thức của ông rộng đến mức ngay cả những vật dụng tạo kiểu cũng có thể nắm rõ.
Mà là Tô Quân Nhược và Trần Tùng Dương, đều đang âm thầm giúp Diệp Cảnh Trì "ăn gian".
Một người dùng tay chỉ, một dùng ánh mắt nhắc nhở.
Ngược lại, Diệp Hủ không có động thái gì, chỉ lặng lẽ đứng nhìn ở bên cạnh.
Tô Quân Nhược quay về phía cô, Nguyễn Linh không nhìn thấy biểu cảm của cô.
Cho Nguyễn Linh chỉ có thể trừng mắt nhìn Trần Tùng Dương.
Hai người này, sao lại còn tình hơn cả con trai Diệp Cảnh Trì thế?
Thấy vậy, Trần Tùng Dương đảo mắt liên tục, như thể đang truyền thông tin đến cho Nguyễn Linh.
Nhưng lại trông giống như đang làm mặt quỷ, có lẽ ngay cả thần tiên cũng không thể hiểu được ý của cậu ấy.
Nguyễn Linh không quan tâm đến mấy người này nữa, trước tiên cô cẩn thận dùng kẹp tóc nhỏ cố định bím tóc còn lại ở vị trí đối xứng.
Sau đó, cô lại dùng tay nhẹ nhàng đẩy vài cái, đảm bảo đủ chắc chắn.
"Được rồi." Nguyễn Linh nói với Tô Quân Nhược: “Đã cố định xong, đầu của cháu có thể hoạt động được rồi."
Tô Quân Nhược "ừm" một tiếng, âm thanh nhỏ như muỗi, không cẩn thận thì gần như không nghe thấy.
Nguyễn Linh: "..."
Trước đó, Trần Tùng Dương đã sợ hãi Diệp Cảnh Trì không thôi, trên xe bị dọa đến nỗi không dám nói chuyện.
Bây giờ ngay cả Tô Quân Nhược cũng như vậy.
Chỉ có Diệp Hủ và Kiều Nguyệt là biểu hiện bình thường, một người là con trai của Diệp Cảnh Trì, một người toàn không quen biết Diệp Cảnh Trì.
Chẳng trách vừa rồi Diệp Cảnh Trì xuất hiện, không ai nhắc nhở cô một câu.
Diệp Cảnh Trì trong mắt những "đứa trẻ" này, rốt cuộc là hình tượng đáng sợ như thế nào?
Nghĩ ngợi một lúc, Nguyễn Linh nói với Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt: "Các cháu ở đây đợi cô một lát, cô sẽ quay lại ngay."
Tô Quân Nhược vội vàng gật đầu, giống như đã mong đợi giây phút này từ lâu.
Kiều Nguyệt cũng nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Nguyễn Linh lại nhìn nhìn Trần Tùng Dương và Diệp Hủ đang đứng ở cửa, định nói gì đó.
Trần Tùng Dương cướp lời: "Cô à, cô cứ đi nói với chú Diệp trước đi! Cháu và Hủ ca ngồi nghỉ ở ghế sofa cũng được!"
Diệp Hủ nhìn Trần Tùng Dương, dường như đối với việc mình bị sắp xếp như vậy có chút bất lực, nhưng cũng không phản đối.
Trần Tùng Dương nói xong lại thấy không ổn, gãi đầu bổ sung: "À, nếu cô muốn nói chuyện với chú Diệp ở ghế sofa thì cháu và Hủ ca lên lầu đợi! À... Cháu không phải là bắt buộc hai người phải đến ghế sofa đâu, là... là..."
"Được rồi." Nguyễn Linh vui vẻ phất tay: “Chúng ta đi lên lầu, các cháu ở dưới đây đợi nhé."
Nói xong, cô đặc biệt nhìn Diệp Hủ một cái: "Đợi mẹ ở đây nhé?"
Diệp Hủ: "..."
Đối với sự "chú ý đặc biệt" của cô, Diệp Hủ dường như có chút mất tự nhiên, liếc mắt đi rồi gật đầu.
Cuối cùng Nguyễn Linh lại dặn dò Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt một lần nữa: "Hai đứa đừng cử động đầu mạnh, không thì tóc sẽ bị rối đấy."
Sau hơn một tiếng đồng hồ, tóc của Kiều Nguyệt đã được làm xong hoàn toàn, tóc của Tô Quân Nhược cũng chỉ còn thiếu một chút nữa.
Nếu tóc bị rối, Nguyễn Linh không dám đảm bảo mình vẫn có thể giữ được vẻ mặt tốt.
Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt đồng thanh dạ vâng.
Nguyễn Linh yên tâm, cuối cùng mới nhớ đến người đàn ông đang đứng bên cạnh mình đã lâu: "Chúng ta đi lên lầu?"
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: "Được."
Nguyễn Linh vừa đi về phía cầu thang vừa nhỏ giọng phàn nàn: "Cứ có cảm giác như đang chăm sóc bốn đứa trẻ mẫu giáo."
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì mang theo ý cười, bình tĩnh đáp: "Thật ra cũng có chút giống."
Nguyễn Linh quay đầu nhìn anh.
Diệp Cảnh Trì ở phía sau chậm rãi bổ sung: "Nhưng so với tôi thì vẫn đỡ hơn, tôi giống giáo viên chủ nhiệm của họ, kiểu người mà tất cả học sinh đều sợ."
Cuối cùng Nguyễn Linh không nhịn được cười to: "Thì ra anh cũng biết đấy à, em còn tưởng anh không nhận ra chứ. Nhìn bộ dạng của chúng, em suýt nghĩ rằng, hồi nhỏ Trần Tùng Dương và Tô Quân Nhược một khi không nghe lời, bố mẹ chúng sẽ dọa chúng——"
Cô nghiêm túc thay đổi giọng thành giọng điệu đáng sợ: "Nếu không nghe lời, chú Diệp sẽ bắt con đi đấy."
Diệp Cảnh Trì cười khẽ.
Nguyễn Linh đi trên bậc thang cao hơn một bậc so với Diệp Cảnh Trì, hơi thở ấm áp của người đàn ông vừa vặn phả vào sau gáy cô.
Cô hơi khựng lại.
Từ phía sau, cô nghe giọng nói trầm thấp và từ tính của Diệp Cảnh Trì: "Đi chậm chút, cẩn thận."
Căn hộ này có kiểu dáng là loft hai tầng, không gian không lớn, vì vậy cầu thang cũng hơi hẹp một chút.
Khi lên cầu thang, Diệp Cảnh Trì dường như cố ý che chở cho cô, khiến Nguyễn Linh có cảm giác như đang bị anh bao vây từ phía sau.
Cầu thang không dài, nhưng hôm nay Nguyễn Linh lại cảm thấy mình đi chậm hơn bình thường rất nhiều.
Cuối cùng cũng lên lầu, Nguyễn Linh đến ngồi bên cạnh giường ngủ.
Không gian tầng hai không lớn, chỉ có một phòng ngủ và một phòng tắm.
Trước đây khi sửa sang, Nguyễn Linh nghĩ rằng có thể thỉnh thoảng sẽ ngủ lại ở đây, vì vậy cũng đã trải giường ngủ trong phòng ngủ.
Phòng ngủ trong căn hộ loft
Diệp Cảnh Trì cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai người nhìn nhau một cái, không ai lên tiếng ngay.
Nguyễn Linh đang suy nghĩ lung tung: Đây là lần đầu tiên hai người cùng ngồi trên một chiếc giường.
Mặc dù ở dưới lầu còn có bốn trẻ mẫu giáo.
Phòng ngủ trên tầng chỉ có hai bức tường, hai bên là lan can, vì vậy ở tầng một của studio, chỉ cần ngẩng lên là có thể nhìn thấy bên trên.
Tuy nhiên lúc bốn đứa trẻ không ai ngẩng đầu lên, không biết có phải bị khí chất của Diệp Cảnh Trì áp đảo hay không.
Trần Tùng Dương đang vung tay múa chân mô tả điều gì đó, có lẽ cậu ấy đang kể về cuộc phiêu lưu kỳ thú vừa qua ở bên ngoài.
Ba học sinh trung học khác tạo thành một vòng tròn bán nguyệt ở bên cạnh, lắng nghe.
Trong khoảnh khắc đó, Nguyễn Linh cảm thấy trong lòng cô có cái gì đó đang nhộn nhạo.
Cô thốt lên một tiếng cảm thán từ tận đáy lòng: "Tươi đẹp thật."
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì vang lên bên tai cô: "Vậy sao?"
"Ừ." Nguyễn Linh gật đầu.
Cô quay đầu nhìn Diệp Trì, phát hiện ra người đàn ông cũng đang nhìn cô, ánh mắt chăm chú.
Nguyễn Linh hơi sững sờ.
Lúc nãy cô nhìn xuống lầu cảm thán thì Diệp Cảnh Trì cũng đang nhìn cô như vậy sao?
Sau khi chìm đắm trong suy nghĩ một lúc, giọng nói của người đàn ông như từ xa vọng lại: "Đang nghĩ gì vậy?"
Nguyễn Linh thu lại suy nghĩ của mình, im lặng một giây, nghiêm túc lên tiếng: "Em đang nghĩ, cảm xúc của anh chắc chắn phải sâu sắc hơn em đúng không?"
Đôi lông mày của Diệp Cảnh Trì khẽ động: sao?"
Nguyễn Linh: "Thanh xuân của anh, xa xôi hơn em rất nhiều."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Khóe môi Nguyễn Linh khẽ nhếch lên một chút.
Có lẽ, đây gọi là cậy thế làm càng?