Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 58

Chương 58
Editor: Qing Yun

Giang Tiểu Kiệt trở về từ ma quật, vết thương vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cánh tay còn quấn băng vải treo lên cổ, cậu dẫn người chặn đoàn trưởng binh đoàn Phi Ưng đã chơi xấu trong lúc chiến đấu.

“Hai lựa chọn, hoặc là chết hoặc là cút.” Giang Tiểu Kiệt không hề nể nang.

“Thành chủ Giang, cậu đừng quá đáng. Lúc trước chúng tôi chỉ là không chống đỡ được nên mới rút lui, cậu không có chứng cứ thì dựa vào cái gì mà nói chúng tôi cố ý?”

Một cái đầu người bị đông lạnh lăn lộc cộc đến bên chân đoàn trưởng binh đoàn Phi Ưng, đó là đầu của đoàn trưởng Hình Thiên, kẻ đã lùi lại đầu tiên trong trận chiến.

“Anh em của tao chết, tao cứ quá đáng như vậy đấy. Dẫn người của mày cút khỏi Xuân thành, không thì đứng có tránh tao bắt nạt chúng mày.” Giang Tiểu Kiệt thật sự chuyên chế, đến nói lý cũng không buồn nói.

Về phần Hình Thiên là binh đoàn chỉ đứng phía sau Bạo Tuyết, họ đã bị cậu bắt được cơ hội nên giết không chút do dự.

Ở trước mặt Giang Tiểu Kiệt độc tài, mấy đội mưu hèn kế bẩn trong ma quật không thể không ôm hận rời khỏi Xuân thành.

Nơi dừng chân của binh đoàn Hồng Lang vốn rất nhỏ hẹp khó coi, Giang Tiểu Kiệt nhân cớ một chốc mà bao nhiêu địa bàn trống không ra thế là vung tay phê duyệt cho họ mảnh đất to lớn phong thủy tốt, mấy ngày nay bọn họ đều đang vui vẻ chuyển nhà.

Binh đoàn ngày xưa vắng vẻ bây giờ đã chen chúc người ra vào, trở nên chạm tay là bỏng.

Cao Yến và Sở Thiên Tầm sóng vai đi đến chỗ dừng chân mới của binh đoàn. Mấy ngày hôm trước cuối cùng Cao Yến cũng lấy hết can đảm, đột phá xiềng xích cấp bốn, thoát khỏi hàng ngũ thánh đồ cấp thấp, bước vào giai đoạn cấp năm có không gian phát triển rộng hơn. Hiện tại cô ấy vui sướng, nét mặt tỏa sáng, đi đường còn hơi lâng lâng.

Hai người vừa đến cửa lớn thì không ít người trong binh đoàn nhìn thấy, đều nhiệt tình chào hỏi.

Trận chiến ở ma quật làm Sở Thiên Tầm một chiến thành danh. Mặc dù xong việc cô từ chối kiến nghị thăng chức của Hàn Ngạo nhưng vẫn không tránh được nhiều người sùng bái.

“Chị Yến, chị từng chiến đấu với Xử Tội giả chưa?” Sở Thiên Tầm hỏi Cao Yến ở bên cạnh.

Diệp Bùi Thiên rời khỏi Xuân thành đi vây săn Xử Tội giả cấp mười, cô miệng thì đồng ý sảng khoái nhưng thực tế trong lòng khó tránh khỏi lo lắng thấp thỏm.

“Trời ạ, đừng nhắc đến loại ma vật này với chị. Chị chỉ từng gặp nó một lần.” Sắc mặt Cao Yến thay đổi, thậm chí rùng mình một cái: “Khi đó có hẳn nửa thương đội, tính cả lính đánh thuê là hơn mười người đi qua rừng, chỉ trong thời gian ngắn mà tất cả đều bị ma vật kéo đi, bọn chị thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng ma vật. May mà chị mạng lớn, được sắp xếp đi ở cuối nên may mắn chạy thoát.”

Đoàn phó Diêu Tiêm Tiêm nghe nói hai cô đến nên cố ý ra khỏi buồng trong đi đón họ vào. Hôm nay cô ta đeo chiếc mặt nạ cùng loại với Diệp Bùi Thiên, vết sẹo dữ tợn trên mặt bị che đi nên nhìn có vẻ trầm tính ôn hòa hơn không ít.

   

Nghe thấy lời Cao Yến nói, Diêu Tiêm Tiêm tiếp chuyện: “Thật ra cũng không đáng sợ tới mức ấy, loại ma vật này sống nhờ dị năng hệ mộc, chỉ sống trong rừng một mình, không dễ ra khỏi khu rừng. Cho nên chỉ cần con người rời xa rừng rậm nơi có nó là không sao hết.”

“Nhưng mà người mạo hiểm đi vây săn Xử Tội giả thì vẫn có,” Cao Yến ghé sát vào thì thầm với Sở Thiên Tầm: “Bởi vì nó tiết chất lỏng có thể làm ma dược, cấp cao thì trên thị trường có tiền cũng mua không nổi.”

Chất lấy được trong sào huyệt của Tiết Độc giả có thể chế tạo ma dược có tác dụng gây k1ch thích trong tình d ục. Mà chất lỏng Xử Tội giả phân bố chỉ cần bị dính vào da thôi là đã mất hết sức lực, không còn năng lực chiến đấu.

Hai loại ma dược này được bán rất chạy trên thị trường, đương nhiên không dùng ở chuyện quang minh chính đại nào cả.

“Không cần biết thế giới đã biến thành cái dạng gì, con người vẫn đổ nhiều công sức vào việc nghiên cứu đối kháng đồng loại của mình. nhất” Diêu Tiêm Tiêm khịt mũi coi thường.

“Thật sự khó đối phó như vậy hả?”

Xử Tội giả ẩn cư núi sâu, trừ phi chủ động tìm kiếm nếu không bình thường rất khó gặp được. Mặc dù Sở Thiên Tầm đã quan sát vài trận chiến với Xử Tội giả ở thế giới khác nhưng chung quy không phải tự mình tiếp xúc với nó cho nên khiêm tốn hỏi chuyện Diêu Tiêm Tiêm.

“Chỉ cần có thực vật là ý thức của Xử Tội giả có thể tùy ý qua lại trong đó, tương đương với tất cả thực vật trong rừng đều là phân thân của nó. Nó có thể đột nhiên xuất hiện ở bất cứ nơi nào để tấn công cô. Mà cơ thể thật sự của nó lại cắm rễ ở sâu trong rừng.” Diêu Tiêm Tiêm lắc đầu, không muốn nhớ lại trận chiến mình đã trải qua kia: “Muốn giết nó cần phải tìm được bản thể của nó trong rừng. Thật sự quá khó.”

Giờ khắc này, ngoài khu rừng nguyên thủy ở xa Xuân thành, Tân Tự Minh cầm tấm bản đồ chi tiết, nói ra lời nói tương tự “Muốn giết nó phải tìm ra bản thể của nó.”

Giang Tiểu Kiệt lại hoàn toàn không nghe anh ta nói chuyện. Cậu căng thẳng toàn thân, cảnh giác nhìn người đàn ông lạnh nhạt bình tĩnh đứng ở bên kia.

“Tân.” Giang Tiểu Kiệt không nhịn được kéo Tân Tự Minh đến một bên hỏi nhỏ: “Anh làm gì thế này? Anh, anh, anh có biết anh ta là ai không?”

Đoàn trưởng Kỳ Lần liếc nhìn cậu một cái trắng trợn. Đội viên bọn họ dẫn đến đã đi canh gác xung quanh đề phòng có kẻ xâm nhập ngoài ý muốn, chỗ này chỉ có ba người bọn họ, mặc dù Diệp Bùi Thiên im lặng và dễ gần khó tin nhưng Giang Tiểu Kiệt đã sắp xù lông rồi.

“Anh có biết thành chủ tiền nhiệm của Xuân thành là Hoàn Thánh Kiệt chết trong tay người đàn ông này không?”

Tân Tự Minh đẩy kính mắt: “Tôi không chỉ biết mà ngay cả chính tôi cũng có vài lần suýt chết trong tay anh ta.”

Giang Tiểu Kiệt thiếu điều muốn dậm chân: “Vậy anh còn mời anh ta đến! Anh điên rồi à? Cái này tôi không nhận làm được, thích tìm ai thì tìm, tôi đi về.”

“Tiểu Kiệt, Diệp Bùi Thiên không giống như cậu nghĩ.” Tân Tự Minh gọi cậu lại: “Cậu không thể dùng thành kiến để nhận định một người. Trước đây nếu Phong mang theo thành kiến nhìn cậu thì cậu sẽ không thể trở thành một thành viên của Kỳ Lân chúng tôi.”

Tựa như Giang Tiểu Kiệt biết chỗ đau của Tân Tự Minh, Tân Tự Minh cũng biết làm thế nào để thuyết phục Giang Tiểu Kiệt.

Hầu hết các thành viên của Kỳ Lân kể cả Tân Tự Minh đều phản đối nhận một tên ăn trộm thanh danh không tốt vào đội.

Đến nay Giang Tiểu Kiệt vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của đội trưởng khi nói chuyện: “Các cậu vẫn chưa hiểu thằng bé, không thể đóng đinh thành kiến lên thằng bé được.”

Cậu không khỏi chùn bước.

“Đây là ma vật cấp mười đấy Tiểu Kiệt. Thế giới hiện tại không có mấy người có thể bắt được, cậu thật sự không muốn thử à?”

“Diệp Bùi Thiên, cậu và cả tôi là tổ hợp đối phó Xử Tội giả mạnh nhất.”

“Bất lấy con ma vật này là cậu có thể thu thập được ma khu cấp mười, lại nỗ lực tăng lên cấp chín, thiên hạ này còn được mấy người là đối thủ của cậu?”

Tân Tự Minh là một người đàn ông giỏi nắm bắt lòng người, chẳng mấy chốc mà xoa dịu được Giang Tiểu Kiệt.

Mặc dù Giang Tiểu Kiệt ngồi trở lại bên bản đồ nhưng vẫn đề phòng cảnh giác, đặt hết lực chú ý lên đế vương Cát Vàng giết người như ma trong truyền thuyết kia.

Cậu không nhịn được lặng lẽ đánh giá Nhân Ma, người đàn ông này nhìn còn trẻ hơn trong ảnh chụp, anh yên lặng lạnh nhạt, dù là cậu lôi kéo Tân Tự Minh sang bệnh cạnh hay là quay về chỗ ngồi thì cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn một cái, lạnh lẽo như một ngọn núi tuyết.

Đây chính là Diệp Bùi Thiên đấy, việc xấu của Nhân Ma văng vẳng bên tai suốt mấy năm nay, mặc dù Giang Tiểu Kiệt không phải người có nhiều nguyên tắc nhưng trong tiềm thức, cậu đã coi người đàn ông này là một kẻ địch kh ủng bố của loài người.

Cậu thật sự không thể tin nổi có ngày mình sẽ sóng vai cùng Diệp Bùi Thiên đi đối phó với ma vật.

Nhưng trên thực tế, nếu Tân Tự Minh hứa trả ơn cậu vì đã tham gia hành động lần này bằng ma chủng cấp chín cùng với sẽ chế tạo một vũ khí bằng ma khu cấp mười cho cậu sau khi kết thúc thì cậu không muốn từ bỏ món lợi này. Cậu đã đến giới hạn của cấp tám, khẩn trương muốn tiến thêm một bước, chân chính đứng ở hàng ngũ cao thủ đứng đầu.

Quan tâm anh ta là ai làm gì, dù sao mình chỉ phụ trách đánh từ xa, nếu phát hiện tình hình không ổn thì bỏ anh ta để chạy trước là được. Giang Tiểu Kiệt thầm tính toán.

Trong rừng, thân cây cao ngất, tán cây che kín bầu trời, dây leo thô to phấp phới trong gió.

Khá khô rụng trải một lớp dày trên mặt đất, dù chỉ dẫm nhẹ mũi chân cũng sẽ phát ra tiếng vang nhỏ.

Bước vào nơi này giống như bước vào sa mạc của Diệp Bùi Thiên, hoàn toàn bại lộ trong phạm vi cảm giác của kẻ địch, cần phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị Xử Tội giả tấn công bất cứ lúc nào.

Giang Tiểu Kiệt chạy như bay trong rừng, hàng cây hai bên đường không ngừng lùi về sau.

Tiếng nói của Tân Tự Minh vang lên trong tai nghe cậu đeo bên tai: “Tất cả cẩn thận, phía trước 500m xuất hiện ma vật dao động.”

Hiện tại đôi mắt màu bạc của Tân Tự Minh đang treo cao ở vùng trời phía trên khu rừng.

Theo tìm hiểu, tâm trí của Xử Tội giả có thể di động nhanh chóng trong phạm vi hơn 10km. Muốn tìm được nó trong phạm vi rộng và sâu dưới nền đất như vậy chỉ có hai cách.

Một là thả mồi xuống làm vật chỉ hướng, hai là thánh đồ tinh thần mở giới hạn tinh thần lực, cảm nhận hướng di chuyển của ma vật.

Trên thế giới này người có thể liên tục khuếch trương tinh thần lực đến phạm vi lớn như vậy chỉ có Tân Tự Minh có cấp bậc cao là cấp chín.

Quả nhiên, trên một thân cây to ở phía trước xuất hiện khuôn mặt có lớp ngoài giống hệt vỏ cây, khuôn mặt màu nâu kia dần kéo dài ra phía trước, dò ra cái đầu và thân trên nhìn như gỗ nhưng lại có thần thái sinh động như vật.

Giang Tiểu Kiệt còn chưa kịp làm gì thì đã có bảy tám ánh đao màu bạc cắt co ma vật kỳ lạ đó thành sáu bảy đoạn.

Khuôn mặt của ma vật vẫn giữ vẻ kinh ngạc, lăn xuống đất rồi dần xơ cứng lại, cuối cùng hoàn toàn biến thành mấy khúc gỗ.

“Sau lưng phía bốn giờ.”

Gần như cùng lúc với Tân Tự Minh nói chuyện, Diệp Bùi Thiên chợt xoay người vung tay chém về phía đó, cát vàng bùng nổ sau lưng Giang Tiểu Kiệt, cơ thể ma vật vỡ vụn, dần dần khô thành gỗ.

“Dưới mặt đất, nó đang trốn về phía đông nam, tốc độ rất nhanh, đuổi theo!” Tiếng nói của Tân Tự Minh lại vang lên trong tai nghe.

“Đệch, Diệp Bùi Thiên đúng là danh bất hư truyền, tôi gần như không có cơ hội ra tay.” Giang Tiểu Kiệt dốc hết toàn lực chạy theo Diệp Bùi Thiên đang di chuyển trên những cành cây phía trước.

Diệp Bùi Thiên tới tham gia trận vây bắt cấp bậc cỡ này mà không hề nghiêm túc chuẩn bị vũ khí, lúc tới chỉ tùy tiện mang theo thanh đao được mài bén lưỡi có thể mua được ở bất cứ cửa hàng vỉa hè nào trên đường phố Xuân thành, nói không chừng đúng là anh thuận tay mua được nó khi đi qua cửa hàng nào đó trên phố.

Đến đây gặp nhau rồi, là Tân Tự Minh không nhìn được mới mượn một thanh ma khí cấp tám của cấp dưới cho anh dùng tạm. Lúc ấy Giang Tiểu Kiệt cảm thấy người này quá tự đại, bây giờ mới biết người ta là tự tin.

“Tìm được rồi.” Diệp Bùi Thiên ở phía trước nói chuyện.

Đây là câu nói đầu tiên của anh mà Giang Tiểu Kiệt nghe được, cậu cảm thấy quen thuộc lạ thường.

Nhưng cậu không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì ma vật bị phát hiện bản thể nên đã bắt đầu tấn công dồn dập tới họ.

Trong trung tâm rừng rậm, bụi mù đầy trời, vô số dây mây to bay múa rêu rao như xúc tua, trên thân ướt đẫm chất dịch lỏng, những chất dịch nhìn như vô hại đó chỉ cần dính vào da là sẽ mất hết năng lực phản kháng dù có là chiến sĩ mạnh mẽ cỡ nào, cuối cùng đều sẽ thành cơm trong bụng ma vật.

“Tôi tới.” Giang Tiểu Kiệt đuổi đến nơi, cậu nắm hai tay, hô to: “Kết băng!”

Nhiệt độ trong không khí hạ thấp, một lớp băng lan tràn trên mặt đất, lấy Giang Tiểu Kiệt làm trung tâm khuếch tán rộng ra xung quanh, tất cả những xúc tua màu xanh lục đang bay múa trên không đều bị đông cứng, chất lỏng nguy hiểm bị đóng băng mất hết tác dụng.

Vô số mảng băng nở rộ quanh tân, không chỉ có mặt đất mà ở trong phạm vi bị băng bao trùm, bao gồm cả bộ rễ cây dưới lòng đất đều bị dị năng của Giang Tiểu Kiệt đóng băng thành vùng đất lạnh.

Thực vật mất sự sống không thể làm trung gian cho ma vật. Một đoạn thực vật hình nửa người bị kéo ra khỏi nền đất, vừa mới xuất hiện đã bị con rồng cát của Diệp Bùi Thiên siết chặt. Đây chắc hẳn chính là bản thể của Xử Tội giả bị băng lạnh ép chui ra.

“Ha ha, ma vật cấp mười, mới có vậy đã bị chúng ta bắt lấy.” Giang Tiểu Kiệt hưng phấn nắm chặt tay.

Nơi xa, Tân Tự Minh đứng dưới đôi mắt màu bạc cũng cười thở phào một hơi.

“Cẩn thận!”

Tiếng cảnh báo của Diệp Bùi Thiên vang lên trong đất trời ngập tuyết.