Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 59
Chương 59
Editor: Qing Yun
“Đoàn phó thật sự không thành vấn đề chứ?”
“Sao đoàn phó không dẫn chúng ta theo, Giang Tiểu Kiệt của Xuân thành gì đó có đáng tin không?”
Các thành viên Kỳ Lân canh giữ ở các con đường rải rác ngoài bìa rừng, vừa canh gác vừa lo lắng nhìn vào trong khu rừng trùng điệp xanh mướt.
Đoàn trưởng của bọn họ đang đánh với một con ma vật cấp mười ở trong đó.
Một lần trước, bọn họ gần như cử toàn bộ chiến lực đối mặt với một con ma vật cấp mười, nếm thử mấy lần, trả giá rất đắt, cuối cùng vẫn kết thúc trong thất bại.
Bây giờ đoàn trưởng thay đổi sách lược, nghe nói mời vài cao thủ, một mình đối mặt với Xử Tội giả có năng lực cực kỳ bi3n thái ở trong rừng, cái này làm cho bọn họ khó tránh khỏi lo lắng sốt ruột, rốt cuộc thế đạo ngày nay có quá nhiều người trở mặt vô tình vì ma vật cấp cao. Huống chi còn là ma vật hiếm thấy.
“Nói cho cùng vẫn là do tôi quá yếu.” Chiến sĩ phòng ngự Ngu Thiên Thành sinh lòng áy náy, cảm thấy bởi vì lần trước suýt nữa là mình gặp nạn mới khiến cho Tân Tự Minh không thể không lột da hổ sống, tự mình đi vào nguy hiểm.
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, có khi nào đoàn phó làm chúng ta gánh trách nhiệm, nghe anh ấy không sai đâu.” Thánh đồ hệ hỏa A Khải an ủi.
Đang nói chuyện, mặt đất dưới chân đột nhiên chấn động, tiếng gầm rú truyền đến từ xa.
“Núi, núi động!” Một chiến sĩ chỉ vào rừng.
Trong rừng rậm núi non trùng điệp, bụi mù bốc lên che kín đất trời, chim bay thú chạy tứ tán, một tòa túi lớn thân khoác bóng râm cử động ầm ầm, dãy núi hóa thành phần đầu và cơ thể, nó chậm rãi cử động tứ chi màu xanh lục, ngồi dậy trong bụi mù cuồn cuộn.
Mặt đất dưới chân Giang Tiểu Kiệt đột nhiên nứt vỡ ra một cái khe lớn. Cậu trở tay không kịp bị rơi xuống dưới, nhận ra mình rơi vào trong một cái miệng khổng lồ.
Giang Tiểu Kiệt đang tiếp tục rơi xuống, trước mắt là hàm răng vừa to vừa nhọn, phía sau là đầu lưỡi to ướt đẫm ngọ nguậy, vô số cỏ cây đá vụn cùng rơi xuống bên người cậu.
Giang Tiểu Kiệt phản ứng nhanh chóng, trụ băng kịp thời mở ra ở sau lưng cậu, chúng đan xen lẫn nhau chống được khoang miệng đang khép lại, cậu mượn lực cột băng dưới chân, nhảy lên cửa ra duy nhất ở trước mắt.
Nhưng mà trụ băng được ngưng kết vội vàng chỉ như miếng băng mỏng yếu ớt so với không gian rộng lớn này, tiếng răng rắc vang lên, trụ băng ở sau bị vỡ ra.
Hai hàm răng to rộng như bức tường thành nhanh chóng khép lại, đầu lưỡi dấp dính cuốn lên, cửa ra duy nhất càng ngày càng nhỏ. Giang Tiểu Kiệt nôn nóng, cho dù cậu đã dốc hết sức thì với tốc độ của cậu vẫn không kịp chạy thoát được.
Nhưng vào lúc này, vô số hạt cát nhanh chóng ngưng kết ở trên phần lợi quái dị, giữ chặt được khoang miệng đang khép lại.
Một bóng hình đứng ngược sáng chống ở cửa động, vươn tay ra với cậu.
“Mau ra đây.”
Giang Tiểu Kiệt lập tức nắm được bàn tay kia, bàn tay ấy to rộng mạnh mẽ, kéo cậu ra khỏi địa ngục, quay về thế giới tràn ngập ánh sáng.
Trước khi chiến đấu, trong lòng Giang Tiểu Kiệt tràn ngập đề phòng và căm thù với Diệp Bùi Thiên, cũng không thật sự coi anh là đồng đội của mình. Cậu luôn chuẩn bị sẵn tinh thần nếu tình hình không đúng sẽ lùi lại ngay.
Cậu cho rằng Diệp Bùi Thiên nhất định cũng có suy nghĩ giống mình. Ai ngờ trong lúc nguy cấp, vị Nhân Ma thanh danh hỗn độn này không những không lùi mà lại đi vào nơi nguy hiểm nhất, xâm nhập miệng ma vật để kéo mình ra.
Giang Tiểu Kiệt cúi đầu nhìn bàn tay của mình, bấy giờ cậu mới nhận ra thì ra tay của Nhân Ma cũng ấm giống mình, không hề lạnh lẽo không có độ ấm như cậu nghĩ.
Mặt đất đong đưa, đá núi rào rạt rơi xuống, hai con mắt khổng lồ chậm rãi mở ra sau lưng họ. Một bóng râm che kín trên đầu hai người, bàn tay cây cối xum xuê gào thét đánh tới.
Ngọn núi dưới chân là sống, một người khổng lồ thân khoác thảm thực vật màu xanh đang chậm rãi bò dậy.
Bên cạnh chiến trường, Tân Tự Minh giật mình nhìn người khổng lồ bò lên trong bụi mù cuồn cuộn. Trong lòng đã thấy tuyệt vọng với việc bắt con quái vật khổng lồ này.
May mắn là hai đồng đội của anh ta mau chóng lao ra, bình an trở lại bên cạnh anh ta.
“Không quá ổn rồi, ông Tân, sao lại thế này? Không nghe nói Xử Tội giả có năng lực như này.” Giang Tiểu Kiệt cả người nhếch nhác.
“Cái này có thể là nó tiến hóa ra năng lực mới khi đột phá cấp mười, bây giờ cả ngọn núi đều là cơ thể của nó, muốn lấy ma chủng từ đó thật là không dễ làm.”
Tân Tự Minh ngẩng đầu nhìn thân hình nguy nga kia, ở trước mặt núi cao, con người nhìn nhỏ bé như vậy.
Khắp người ma vật được thảm thực vật bao trùm, chỉ có hai mắt như mặt trăng sáng ngời treo cao, hờ hững quạnh quẽ, bễ nghễ trước vạn vật trong rừng.
“Ai nha, lần đầu tiên nhìn thấy con người mạnh thế này. Máu thịt như vậy chính là cái ta đang cần.” Tiếng nói nghe như tiếng trời vang vọng trong khe núi: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ chậm rãi ăn sạch sẽ mấy người, sẽ không lãng phí dù chỉ một chút.”
Nó vươn bàn tay ra, lòng bàn tay màu xanh lục vỡ ra như mặt đất bị nứt toác, vô số xúc tua thô to màu xanh chui ra từ đó. Những xúc tua này như tán cây phân tán khắp nơi, dưới cuối là từng con người bị treo ngược, cơ thể những người này đã bị thiếu hụt, nhưng tất cả đều nhắm hai mắt, vẻ mặt bình thản không có đau đớn.
“Nhìn đi, ở chỗ ta sẽ không hề thấy đau đớn.” Ma vật sắc mặt ôn hòa nghiêm túc như là không rõ lời của mình tàn nhẫn cỡ nào: “Cảm ơn mấy người trở thành chất dinh dưỡng của ta, ta nhất định sẽ quý trọng, cho sinh mệnh của các người được kéo dài trong cơ thể ta.”
Bàn tay màu xanh lục duỗi tới chỗ ba người.
“Có thể biết được vị trí của ma chủng không?” Diệp Bùi Thiên hỏi.
“Tôi có thể nhìn thấy năng lượng di chuyển trong người nó, nơi dày đặc nhất là ở giữa trán, có lẽ ma chủng ở chỗ đó.” Tân Tự Minh vội vàng nói.
Mặt đất nổ vang, cát vàng bắt đầu quanh quẩn ngưng kết ở trên không tạo thành một con mãng xà quấn chặt lấy con ma vật.
Ma vật vươn tay vật lộn với con mãng xà trên người. Diệp Bùi Thiên xách đao lao vào chiến trường kh ủng bố không chút do dự.
“Ông Tân, hôm nay tôi xem như chịu phục.” Giang Tiểu Kiệt đứng bên cạnh Tân Tự Minh nhìn người chạy một đường nhảy lên núi: “Anh tìm anh ta là rất đúng, năng lực mạnh đến bi3n thái thì cũng thôi, bản thân vừa có thể đánh vừa có thể chịu đánh, gom lại chính là không muốn sống. Người đàn ông như vậy làm tôi thấy khá may mắn vì không làm kẻ địch với anh ta.”
“Còn không dễ dàng vậy đâu, chúng ta cũng lên đi.” Tân Tự Minh vỗ vai cậu.
Kề vai chiến đấu thường sẽ là cơ hội khiến những người đàn ông trở thành bạn bè nhất, dù có bao nhiêu thành kiến và ngăn cách thì sau một trận chiến sinh tử cùng chung kẻ địch, cái còn lại chỉ có máu nóng sôi trào, lòng kính nể và thưởng thức lẫn nhau.
Cơ thể ma vật bị nứt toác, tảng lớn đất đá bóc ra từ người nó, một cánh tay vỡ vụn rơi xuống đất, quay trở về làm một phần núi rừng, con tin hôn mê bất tỉnh cũng rơi ào ào xuống đó.
Tiếng gào rống vang vọng khắp đất trời, Diệp Bùi Thiên đã đánh đến giữa trán ma vật.
Mũi đao đã cách lớp da màu xanh lục này một tấc xa nhưng lại đến cực hạn, khó có thể lại gần thêm một bước.
Người anh đầy vết thương, cánh tay trái sơ ý dính phải dịch thể của ma vật nên đã mất tri giác không thể nhúc nhích. Mà tóc ma vật hóa thành xúc tua màu xanh đang quấn chặt đế giày của anh, bắt đầu leo lên hai chân. Trên trời có vô số dây leo hóa thành gai độc đâm tới chỗ anh.
Hung tính trong người Diệp Bùi Thiên kích phát, anh không quan tâm tất thảy, cố chấp một lòng đẩy thay đao trong tay về phía trước.
Chỉ cần đâm thêm nửa thân đao, lấy ma chủng ra thì anh chính là người thắng trong trận chiến này. Chẳng sợ cùng lúc đó chính anh sẽ bị thương vỡ nát anh cũng muốn lấy ma chủng rồi nói sau.
Gai độc bén nhọn gào thét lao tới, vô số chùm băng nổ tung trên không kịp thời chắn tất cả công kích đang đánh tới Diệp Bùi Thiên.
Diệp Bùi Thiên dồn lực vào tay phải, nắm chắc thời cơ lướt đến, lấy được viên tinh thạch màu xanh trong suốt lộng lẫy.
Tiếng thở dài của ma vật tràn khắp sơn cấp, cơ thể như núi cao sụp đổ vỡ vụn. Diệp Bùi Thiên cùng những đá vụn đó rơi xuống từ trên cao, anh nắm chặt ma chủng trong tay, muốn dùng dị năng ngưng tụ cát vàng để kéo chậm tốc độ rơi xuống của mình.
Nhưng phía sau có một đôi tay đã đón được anh, đỡ anh đang bị thương an toàn rơi xuống mặt đất.
“Người anh em không sao chứ? Tân Tự Minh đỡ tay anh, an ủi anh: “Ha ha, ma vật như vậy mà chúng ta lại thắng được, thật là ít nhiều nhờ có anh!”
Đất đá ập xuống che trời lấp đất nhưng không có một chút nào rơi xuống người mình. Diệp Bùi Thiên quay đầu, sau lưng anh có một bức tường băng hình cung vững chắc, chặn lại hết đá rụng đầy trời.
Giang Tiểu Kiệt ở phía sau anh giữ vững bức tường, cậu quay đầu nhìn Nhân Ma được Tân Tự Minh đưa về, muốn hỏi một câu về vết thương của anh nhưng há miệng hồi lâu, cuối cùng vẫn không mặt mũi nói ra.
***
Sở Thiên Tầm đang ở trụ sở của Hồng Lang, trong phòng họp dù là đoàn trưởng Hàn Ngạo hay là mỗi một đội trưởng đều đối xử với cô rất thân thiện khách khí.
Ở thế giới này, người càng nhỏ yếu càng dễ nhận ác ý từ người xung quanh. Ngược lại là khi anh đủ mạnh, chỉ cần anh sẵn lòng thì hầu hết những người bên cạnh đều sẽ chủ động bày tỏ mặt hiền lành của họ với anh.
Cuộc họp lần này là thảo luận ủy thác mà họ mới nhận được, một ủy thác kếch xù đang được cả thành thảo luận rôm rả.
Mấy ngày gần đây các pháo đài lớn nhỏ xung quanh và cả Xuân thành xuất hiện các vụ mất tích vô cớ của thánh đồ trong pháo đài.
Theo một người bị hại may mắn chạy thoát, anh ta đang đi trên phố vào đêm thì bị người bỏ thuốc vô cớ, cả người lập tức mất năng lực phản kháng, khi tỉnh táo lại thì thấy mình đã bị đưa đến một không gian tối tăm xa lạ. May mà dị năng của anh ta có thuộc tính đặc thù nên mới may mắn chạy thoát ra ngoài.
Bởi vì án mất tích xảy ra thường xuyên và nhiều lần, mỗi lần người mất tích lại đều là thánh đồ năng lực chiến đấu không thấp, cấp bậc từ tầm trung trở lên. Cuối cùng việc này khiến cho mấy vị thành chủ coi trọng, liên danh phát ra phần thưởng kếch xù để bắt phạm nhân đang hành hung tùy ý trong tối.
Bây giờ bất cứ binh đoàn đoàn đội vào trong thành cũng đều đang thảo luận ủy thác có tiền trả phong phú, manh mối mơ hồ này.
“Cách làm đó không thể là vật, chỉ có thể là người làm.”
“Rốt cuộc ai làm việc ác liệt như vậy, lại có mục đích gì?”
“Ma dược chỉ một chút là làm người mất sức, chắc đó là nước mắt của Xử Tội giả, còn là cấp cao nữa.”
“Không sai, tôi nhớ rõ vừa lúc tháng trước trên thị trường có bán loại ma dược cấp bảy này, nghe nói chỉ trong thời gian ngắn mà một lượng lớn đã được mua đi. Chúng ta có thể điều tra người mua, có lẽ vậy sẽ tìm được manh mối về hung thủ.”
Các đội viên mồm năm miệng mười thảo vụ bước đầu nhiệm vụ. Sở Thiên Tầm lại bị ba chữ Xử Tội giả mang xa. Cô vô thức nhớ tới thế giới trong mơ, cô đã từng bàng quan quá trình chiến đấu của mình và Xử Tội giả, con Xử Tội giả đó có cấp bậc thấp, đánh cũng không coi là khó, trận chiến kết thúc rất nhanh.
Bởi vì lúc ấy còn không có thánh đồ hệ tinh thần có thể kiểm tra toàn trường cho nên Diệp Bùi Thiên lấy thân làm mồi, bị xúc tua của ma vật bó lại kéo về chỗ chủ thể. Bấy giờ mọi người mới nhân cơ hội tìm được chủ thể của nó.
Sau khi trận chiến kết thúc, anh cũng bị ma dược khống chế không thể động đậy, bị mình ở thế giới kia ôm về phòng tùy ý bắt nạt một phen.
Sở Thiên Tầm nhớ tới dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ, yếu đuối đáng thương kia của anh, vô thức cong miệng cười ngây ngô.
Cao Yến xách bao lớn bao nhỏ mua được trở về, lo lắng sờ đầu cô: “Em sao đấy, lúc thì mặt ủ mày ê, lúc thì ngây ngô cười hì hì, không phải bị bệnh rồi chứ.”
Sở Thiên Tầm lại không đáp lời, cô dừng bước, chớp mắt, nhìn thấy rõ người đang ngồi ở bậc thềm đá trước cửa là lập tức ném hết đồ trên tay xuống, hoan hô một tiếng rồi chạy như bay đến.
Diệp Bùi Thiên duỗi tay đón được người đang nhào vào lòng mình, đồng thời bị lực đẩy lớn đẩy ngã xuống thềm. Một tay anh ôm chặt Sở Thiên Tầm, vùi đầu bên cổ cô, hít một hơi sâu tràn ngập mùi hương của cô, giải tỏa bớt nỗi khổ tương tư canh cánh trong lòng.