Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 57
Chương 57
Editor: Qing Yun
Cồn cát vạn dặm hoang vu, tĩnh mịch không hề có sự sống khiến cho tòa lâu đài cô lập giữa sa mạc nhìn như yếu ớt không có bất cứ phòng ngự nào.
Trên thực tế tất cả mọi động tĩnh trong phạm vi mấy trăm cây số trên sa mạc này đều bị Diệp Bùi Thiên ở trong lâu đài cảm nhận được. Bất cứ một thứ gì đặt chân lên phiến sa mạc này đều đồng nghĩa với việc rơi vào phạm vi công kích của Nhân Ma. Sa mạc, chính là thiên hạ của đế vương Cát Vàng, trừ phi có nhiều người cùng đồng hành nếu không rất hiếm khi có người dám một mình bước vào sa mạc có Diệp Bùi Thiên.
Diệp Bùi Thiên vừa mới cầm viên ma chủng cấp mười lên vân vê thì đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài cửa lớn.
Một người quen không thể quen hơn đang di chuyển với tốc độ rất nhanh về phía này.
Anh hơi bàng hoàng, nhưng càng nhiều hơn là vui sướng không kiềm chế được.
Người kia chạy một đường như điên, càng ngày càng đến gần.
Trái tim của Diệp Bùi Thiên tăng tốc theo, đến hơi thở cũng trở nên tốt đẹp.
Loại cảm giác hân hoan, nhảy nhót này dần nảy lên, giấu cũng giấu không được, chuyển cũng chuyển không được, bừng bừng phấn chấn tràn ra khắp mọi nơi, bao phủ hết toàn bộ lý trí và tâm trí anh.
Cánh cửa lâu đài bị người đá rầm một tiếng. Sở Thiên Tầm một tay chống cửa, cong eo thở d ốc, ánh mặt trời chiếu tới từ phía sau cô, để lại hình ảnh nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn Diệp Bùi Thiên.
Diệp Bùi Thiên ngẩn người đứng lên, chớp mắt, hơi hé miệng nói không ra lời.
Sở Thiên Tầm chạy một đường như điên, trong chốc lát nhịp thở vẫn chưa ổn định lại, nhưng liếc mắt nhìn thấy viên ma chủng trong tay Diệp Bùi Thiên, hình dạng như tinh cầu nhỏ nhắn lộng lẫy, bên trong có ánh sáng chuyển động, xinh đẹp bắt mắt đến mức Sở Thiên Tầm không dám phán đoán cấp bậc của nó.
“Anh…” Sở Thiên Tầm đi tới bên cạnh bàn, nghi hoặc nhìn viên ma chủng hiếm thấy trong tay anh: “Anh là tính toán thăng cấp à?”
Diệp Bùi Thiên xoay viên ma chủng trong ba ngón tay, đặt nó xuống khăn tay trên mặt bàn lần nữa, gật đầu cam chịu.
“Nhưng anh tránh em làm gì? Anh phải biết anh trộm như vậy, chẳng may xảy ra chuyện gì, em….”
“Thiên Tầm, trên thế giới này gần như không có thánh đồ cấp mười.” Diệp Bùi Thiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên Tầm: “Nếu anh thất bại, em thậm chí không thể giết được anh.”
Anh cụp mắt: “Anh không thể để em đặt mình trong nguy hiểm như vậy được.”
Sở Thiên Tầm duỗi tay sờ khuôn mặt xinh đẹp của anh: “Từ khi chúng ta quen biết đến nay, anh luôn đối xử với em rất tốt, làm ngày nào của em cũng trôi qua thật sự vui vẻ. Chỉ có một lần anh làm em tức giận đến giờ vẫn chưa thể tiêu tan.”
“Thiên Tầm, anh…”
“Ở trấn Bạch Mã, hôm ma vật tấn công, em chiến đấu suốt một đêm, cuối cùng cũng đánh lui được tất cả ma vật, một lòng tràn đầy vui mừng trở về tầng hầm của chú Quách để gặp anh.” Giọng điệu của Sở Thiên Tầm thản nhiên nhưng từng chữ nói ra lại rất nặng.
“Anh có thể tưởng tượng được cảm xúc của em lúc đó không? Trong căn hầm tối tăm đó, em vui mừng đi xuống cầu thang thì thấy thi thể đầy máu, không hề có sự sống, cái thi thể lạnh lẽo ấy lại là người quan trọng nhất trong lòng em. Lúc ấy em nghĩ, chờ anh tỉnh em sẽ đi ngay, không bao giờ để ý đến người không biết quý trọng chính mình, chuyện gì cũng không chịu bàn bạc với em nữa.”
Cô thả tay xuống, lùi về phía sau một bước.
Diệp Bùi Thiên vươn tay kéo cô ôm vào lòng, dùng sức ôm thật chặt thiếu điều muốn khảm cô vào người mình.
“Không phải, Thiên Tầm đừng nói như vậy, anh không thể không có em.” Anh hơi nghẹn ngào: “Anh… đã không thể không có em.”
Cánh tay tràn ngập sức lực ôm cô rất chặt, Sở Thiên Tầm dán sát vào vùng ngực dày rộng rắn chắc, mặc dù cách quần áo cũng có thể cảm nhận được sự kiên cường dẻo dai và độ ấm của da thịt.
“Bùi Thiên, em hiểu lòng anh. Nhưng có lẽ em chưa nói với anh, em và anh giống nhau.” Cô nhắm mắt lại, duỗi tay ôm eo Diệp Bùi Thiên: “Em cũng, không thể mất anh.”
Không biết bao lâu sau, hơi thở ướt át của Diệp Bùi Thiên thổi quét ở vai cô, anh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Chúng ta còn một phải đi một đoạn đường rất dài, sẽ gặp được rất nhiều chuyện nữa. Có lẽ em sẽ sợ hãi, cũng có lúc sẽ nhát gan, nhưng em hy vọng mình có thể cùng anh đối mặt với tất cả. Mặc dù em không mạnh như anh nhưng em không thích cái kiểu vì tốt cho em, cũng không muốn trở thành người bị tước đoạt quyền lựa chọn mà phải ở lại.”
Sở Thiên Tầm vỗ nhẹ lên nhưng anh: “Anh có thể hứa với em không?”
“Anh cũng không mạnh.” Diệp Bùi Thiên ngẩng đầu khỏi vai của Sở Thiên Tầm: “Trên thế giới này có rất nhiều người sợ hãi anh, sợ hãi năng lực anh biểu hiện ra ngoài. Trên thực tế trước khi gặp được em, anh chẳng qua chỉ là một người nhát gan yếu đuối.”
Anh duỗi tay quý trọng xoa một bên tóc mai của Sở Thiên Tầm, gỡ chúng nó xuống gạt bỏ hạt cát dính bên trên, giơi lên đặt xuống một nụ hôn.
“Anh đã từng bất chấp tất cả liều mạng với ma vật, hấp thụ ma chủng để tăng cấp bậc. Làm chính mình trở thành đế vương Cát Vàng người người sợ hãi. Không có ai biết anh làm vậy chỉ vì sợ, sợ mọi người trên thế gian này cùng với ác ý họ mang đến. Anh chỉ muốn dùng thể xác hùng mạnh để che dấu bản chất nhỏ yếu của mình.”
“Cho đến khi gặp được em anh mới dần dần có được một trái tim của kẻ mạnh.” Anh nhìn đôi mắt của Sở Thiên Tầm, nhìn như đã hạ quyết tâm lớn: “Xin lỗi Thiên Tầm, anh hứa với em không bao giờ như vậy nữa.”
“Xin em hãy làm người thủ hộ của anh. Vì em, cũng vì chính anh, anh nhất định có thể thành công.”
Đôi mắt Sở Thiên Tầm sáng lên, đây là bạn trai cô, anh tuấn mà tự tin, mạnh mẽ mà dịu dàng. Anh làm người mê muội như thế.
Cô chậm rãi ghé sát vào, khẽ cắn môi dưới, dịch tầm mắt từ yết hầu gợi cảm xuống vòng eo thon, một đường đi xuống hai chân thon dài thẳng tắp rồi lại nhìn lên, thành công nhận thấy người kia dần căng thẳng dưới tầm mắt của mình.
Cô nhanh nhẹn như một con báo săn mồi trên chiếc bàn nho nhỏ kia, giam cầm đồ ăn của mình chặt chẽ không buông.
Một sợi cát vui sướng lăn lộn trên mặt đất, lặng lẽ đóng lại cánh cửa sổ to rộng cuối cùng của lâu đài.
Tại khoảnh khắc này, thời gian mất đi ý nghĩa, cho đến khi đối phương động tình hãm sâu trong đó Sở Thiên Tầm mới ngẩng đầu lên dưới ánh sáng mờ, kết thúc nụ hôn làm người s loạn tình mê này.
Diệp Bùi Thiên phát ra tiếng thở dài không vui, anh duỗi tay muốn kéo cô trở về.
“Đây là trừng phạt cho việc anh đi mà không nói lời nào, tạm thời cho anh nợ.” Sở Thiên Tầm cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt đầy sắc xuân của anh, thì thâm bên chiếc tai đã đỏ bừng: “Khi nào anh thăng cấp thành công em sẽ trả lại cho anh hết.”
Có một số việc, dù có lý trí cỡ nào, lời nói thản nhiên cỡ nào thì khi thật sự tự mình trải qua mới biết nó khó chịu và dày vò bao nhiêu.
Trên giường, Diệp Bùi Thiên cong người co lại, phát ra tiếng rên từ trong cổ họng. Phần áo sau lưng anh bị căng nứt, xương bả vai liên tục mọc ra một cặp sừng màu đen rồi lại thu về, giữa trán cũng có một chiếc sừng đen nhánh mọc ra, trên cổ bắt đầu xuất hiện vảy màu đen.
Sở Thiên Tầm ngồi ở cửa sổ im lặng ôm đao của mình, nhìn người mình yêu đau khổ giãy giụa ở ranh giới sống chết.
Lúc này cô mới thật sự cảm nhận được sự khổ sở Diệp Bùi Thiên phải chịu khi bảo vệ mình thăng chấp. Chỉ hận không thể lấy thân mình san sẻ nhưng cuối cùng chỉ có thể bất lực chịu đựng.
Đến tảng sáng, Diệp Bùi Thiên tỉnh lại trong ánh nắng đầu tiên chiếu xuống đánh tan bóng tối.
Trên người anh đắp một cái chăn mỏng, chui ra thấy người canh giữ mình đang ngồi ở mép giường.
“Anh tỉnh rồi?” Người ấy sờ đầu anh: “Người toàn là mồ hôi, em nấu nước rồi, anh muốn tắm rửa một cái không?”
Người ấy lôi kéo anh vào bồn tắm ấm áp, đôi tay mềm mại tiến đến mát xa đầu anh, cô xoa bọt xà phòng gội mái tóc mướt mồ hôi của anh.
“Thiên Tầm,” Diệp Bùi Thiên nằm ngửa trong bồn tắm, gối đầu lên cánh tay của Sở Thiên Tầm, dòng nước ấm áp, mùi xà bông tắm thơm mát, anh thả lỏng cơ thể vừa mới đạt được sự sống mới. Sắc mặt anh ửng đỏ, không nhịn được tìm chút đề tài: “Anh nhận lời mời của Tân Tự Minh cùng anh ta và Giang Tiểu Kiệt thành chủ Xuân thành đi giết Xử Tội giả.”
“Anh nói ai cơ?” Sở Thiên Tầm giật mình.
“Đoàn trưởng Kỳ Lân, Tân Tự Minh.” Diệp Bùi Thiên nói: “Có lẽ em không quá thích người này, nhưng so với những kẻ lá mặt lá trái không hề có nguyên tắc thì ít nhất anh ta có giới hạn của chính mình. Quan trọng hơn là anh ta còn là người thiết kế ma khí giỏi nhất hiện tại. Là thánh đồ khống chế tinh thần mạnh nhất. Có lẽ tương lai anh phải nhờ anh ta không ít việc.”
Sở Thiên Tầm không biết nên trả lời như thế nào, trên thực tế ấn tượng của Sở Thiên Tầm với Tân Tự Minh khá phức tạp, là người bạn thân thiết ở thế giới khác, cũng là kẻ địch từng tổn thương Diệp Bùi Thiên ở thế giới này.
Bởi vì lại một lần nghiệm chứng được sự giống nhau của hầu hết những người có mặt ở hai thế giới nên Sở Thiên Tầm không bao giờ coi thế giới trong mơ của mình là hư ảo không có thật nữa. Mỗi một người cô từng gặp ở nơi đó đều thật sự để lại dấu vết sinh hoạt của mình tại thế giới khác.
“Anh muốn thử tin tưởng bọn họ một lần, Thiên Tầm, anh… muốn có bạn, muốn có nhiều người biết anh. Muốn một ngày nào đó có thể tháo mặt nạ, cùng em sinh hoạt dưới ánh nắng.”
“Như vậy anh cứ yên tâm thoải mái mà đi thôi.” Sở Thiên Tầm múc nước rửa sạch bọt trên tóc anh: “Nếu xảy ra chuyện gì thì anh kiên nhẫn chờ đợi, em nhất định có thể tìm được anh, đưa anh trở về.”
Diệp Bùi Thiên thành công tiến vào cấp mười, trở thành thánh đồ mạnh nhất của loài người, anh tắm rửa thay quần áo, thoải mái sạch sẽ đi xuống cầu thang.
Sở Thiên Tầm cười ngồi bên chiếc bàn vuông ngoài phòng khách chờ anh.
Diệp Bùi Thiên lập tức luống cuống, sóng mắt đong đưa, tim đập rộn ràng, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn chậm rãi đi qua.
Mạnh mẽ, cao ngạo, thiên hạ vô địch; thẹn thùng, mềm mại, nghe lời.
Mặt ngoài từ chối nhưng trong lòng lại mong muốn.
Bởi vì trên người có quá nhiều mâu thuẫn cho nên càng mê người người.
Hạt cát lăn lộn trên đất, muốn che chắn mọi cửa sổ đang mở ở xung quanh.
Một cơn gió thổi quan đánh tan ý ồ ngượng ngùng của chúng nó.
Trên sa mạc rộng lớn không người, ánh sáng cam hồng của bình minh xuyên qua cửa sổ rộng mở chiếu sáng phòng khách của lâu đài.
“Thiên Tầm, đừng… đừng ở đây.”
“Phải là chỗ này, anh có thể kêu, kêu rách cổ họng cũng không ai cứu anh.”