Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 54

Chương 54
Editor: Qing Yun

Tiếng bước chân dồn dập vang lên trong đường hầm, rải rác vài người chiến sĩ chạy ra.

Các chiến sĩ Hồng Lang cản bọn họ lại để hỏi chuyện.

“Ma vật chạy hết đến sào huyệt của nữ chúa rồi, người của thành chủ Giang bị chặn ở trong, nghe nói không chịu đựng nổi.”

“Người của Hình Thiên và Phi Ưng đã đi trước, sâu trong động toàn là ma vật. Chúng ta cũng chạy mau đi, đừng bị ma vật đuổi theo.”

“Đi mau, đi mau, đừng cản tôi.”

Hàn Ngạo nghe vậy thì nhíu mày trao đổi ánh mắt với ông Ngô bên cạnh.

“Những người này, vì tranh cái vị trí thành chủ mà lại vô sỉ tới mức ấy.” Ông Ngô tuổi lớn, liếc mắt một cái là nhìn rõ mọi chuyện: “Bọn họ đột nhiên bỏ chạy để nhiều ma vật đi vào như vậy, Giang Tiểu Kiệt bị chặn đánh hai đầu, chỉ sợ tình hình của Bạo Tuyết không tốt lắm.”

“Đoàn trưởng, bây giờ chúng ta làm gì đây?”

Ông Trịnh vội vàng dẫn người chạy tới tiếp lời: “Chúng ta cũng rút chứ còn gì nữa, Bạo Tuyệt không đỡ được thì Hồng Lang chúng ta càng không đỡ được.”

Trong lòng Hàn Ngạo do dự không thôi, trong lúc mọi người đều rút lui, anh ta dẫn người của mình đi vào cứu viện thật sự quá nguy hiểm.

“Đoàn trưởng, nếu lần này thành chủ Giang mà rơi ở bên trong chỉ e Xuân thành chúng ta không còn ai có đủ năng lực để bắt lấy cái ma quật này nữa.” Diêu Tiêm Tiêm gọi anh ta: “Nơi này sẽ trở thành bắc quật thứ hai, Xuân thành sẽ trở thành Vinh thành thứ hai, anh sẽ không muốn nhìn thấy cảnh này đâu.”

“Này, cô Diêu nói gì vậy? Cũng không thể làm anh em mình đi chịu chết vì người ngoài chứ?” Ông Trịnh vội vàng muốn bỏ chạy, cao giọng nói: “Cô hỏi mọi người xem có ai muốn vào tiếp không?”

Quả nhiên có hơn nửa số người ở đây phụ họa theo ông Trịnh.

Diêu Tiêm Tiêm không để ý bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm Hàn Ngạo với khuôn mặt đầy vết thương của mình: “Anh Hàn, anh quên trước đây chúng ta chạy khỏi Vinh thành thế nào rồi à! Lần này chúng ta còn muốn chạy trốn đi đâu nữa?”

Hàn Ngạo lập tức ngẩng đầu, nhưng anh ta còn chưa kịp nói chuyện thì đã có người lướt qua họ lao vào bên trong.

“Tôi đi xem tình hình trước.” Tiếng nói của Sở Thiên Tầm truyền lại.

Lâm Phi leo lên từ bên dưới cũng chạy nhanh theo sau cô.

Ông Ngô muốn gọi bọn họ lại nhưng hai người đi qua nhanh, chỉ giây lát đã biến mất trong đường hầm tối om.

“Haizz, người trẻ tuổi đúng là vừa nhiệt huyết vừa xúc động.” Ông Ngô bất đắc dĩ nói.

Nhìn nơi hai người biến mất, Hàn Ngạo đột nhiên nhớ tới mình của trước kia.

Tên của anh ta có một chữ ngạo, cũng từng tự nhận mình là một người kiêu ngạo từ trong xương, là người thiếu niên đầy nhiệt huyết. Bây giờ tuổi lớn, bị năm tháng mài mòn góc cạnh thế mà lại trở nên lo trước lo sau.

“Đoàn trưởng!” Diêu Tiêm Tiêm gọi to.

“Đoàn trưởng, không thể lòng dạ đàn bà, bảo tồn lực lượng của chúng ta mới là quan trọng nhất.” Ông Trịnh khuyên can.

Hàn Ngạo giơ tay ngăn bọn họ nói chuyện: “Ông Ngô và ông Trịnh dẫn các anh em giúp những người này rút lui trước.”

Sau đó anh ta quay mặt đi, đôi mắt yên lặng lâu ngày lại có ánh sáng một lần nữa.

“Tiêm Tiêm, Thiết Nam, cùng với đội một đi vào cứu người với tôi.”

***

Giang Tiểu Kiệt nhìn chằm chằm con ma vật treo trên vách đá.

Cho dù tránh những bộ phận quan trọng nhưng cậu vẫn bị ánh sáng xanh không gì chặn được kia đâm vào rất nhiều chỗ trên người, máu chảy không ngừng làm ướt sũng quần áo bên trong áo giáp, cánh tay trái vô lực rũ xuống, đã hoàn toàn không thể động đậy được.

Hầu hết các đội viên của Bạo Tuyết đều bị mất năng lực chiến đấu, chỉ còn lại Dư Niệm Niệm nhỏ tuổi, A Uy bị thương nặng và hai ba thành viên cấp bậc cao, những người khác thì cố gắng ngăn cản ma vật đang trào vào từ đường hầm, nhưng chẳng qua đã là nỏ mạnh hết đà.

Thánh đồ phòng ngự ngồi sau lưng Giang Tiểu Kiệt, miệng mũi và hai mắt của cậu ta bị chảy máu, ánh sáng màu vàng kim ở giữa trán ngày càng mờ, vòng bảo hộ bao phủ quanh mọi người đã bắt đầu lung lay muốn đổ.

“A Phàn, cậu lui ra đi.” Giang Tiểu Kiệt nói.

“Không, đoàn trưởng, tôi lại cố thêm lúc nữa… cố thêm lúc nữa…” Người chiến sĩ này ho ra máu, tiếng nói chuyện lí nhí, dần dần nhỏ đến mức không thể nghe thấy nữa.

Vòng bán cầu vàng kim che trước mặt mọi người lập lòe mấy cái rồi tan ra.

Mắt Giang Tiểu Kiệt đỏ ửng, cậu cắn chặt răng, giơ cánh tay còn lại lên.

Vách tường bốn xung quanh tuôn ra từng cụm băng to lớn đóng đinh từng con Tiết Độc giả ở lối vào không kịp né tránh lên vách đá, tầng tầng lớp lớp băng ngang dọc đan xen che kín lối vào, Tiết Độc giả chen chúc chạy đến lập tức bị chắn hết ở bên ngoài lớp băng rắn chắc.

Đây là tuyệt kỹ thành danh Lẫm Đông Chi Tâm của Giang Tiểu Kiệt, nó hiện ra uy lực kinh người khi cậu dùng hết toàn lực.

Tốc độ của nữ chúa Tiết Độc giả nhanh vô cùng, nó linh hoạt đi qua những thạch nhũ lởm chởm bất quy tắc, nhanh tới mức nhìn như chỉ có tàn ảnh. Cụm băng nổ liên tục trên vách đá bám sát gắt gao. Nữ chúa Tiết Độc giả trốn không kịp, cái đuôi bị một trụ băng đóng đinh lên tường, phát ra tiếng bén nhọn chói tai.

Đáng tiếc chính là trước khi những trụ băng khác đâm xuống con ma vật này đã tự chặt đứt đuôi mình để tránh thoát, lập tức di chuyển vào sâu trong động, nó tránh sau cột đá, lộ ra nửa người nhìn Giang Tiểu Kiệt ở xa.

Giang Tiểu Kiệt không khống chế được, cánh tay bắt đầu run rẩy, cậu thở phì phò, cuối cùng chậm rãi buông thõng tay.

“Dị năng của cậu đã hao hết đúng không? Hà tất phải cố đến vất vả như vậy, đừng giãy giụa nữa, ngoan ngoãn trở thành đồng loại với ta đi.” Nữ chúa Tiết Độc giả đi ra sau thạch nhũ: “Thật ra các cậu không cần phải cố chấp đến thế, hình thái của sinh mệnh là đa dạng, các cậu sẽ phát hiện dù tồn tại dưới hình thái nào thì cũng có thể xem là một loại sinh hoạt thú vị.”

Tiết Độc giả đông đúc ngoài cửa đang điên cuồng đâm vào vách tường băng, trụ băng đan xen bị vỡ vụn liên tục, chúng nó có thể đột phá để xông vào bất cứ lúc nào.

“Đoàn trưởng, cậu đi đi, nếu là một mình cậu thì chắc chắn có thể phá vòng vây đi ra. Tôi tới ngăn nó.” A Uy dùng cánh tay dính đầy máu cầm vũ khí chống người ngồi dậy, miên cưỡng đi được đến bên cạnh Giang Tiểu Kiệt.

Giang Tiểu Kiệt không quay đầu lại, cậu xưa nay kiêu ngạo nhưng bây giờ tiếng nói lại tịch liêu chưa từng có: “A Uy, Niệm Niệm, là tôi sai rồi. Là tôi quá tự đại nên hại mọi người. Mọi người có trách tôi không?”

“Anh Tiểu Kiệt nói gì vậy.” Dư Niệm Niệm cả người tắm máu, mắt ngân ngấn nước: “Nếu không phải anh Tiểu Kiệt nhặt được em thì em đã chết đói ở bên ngoài từ mấy năm trước rồi.”

Cô ấy còn nhỏ tuổi, chung quy vẫn không nhịn được lau nước mắt khóc nói: “Có thể ở bên đoàn trưởng vào giây phút cuối cùng, Niệm Niệm không sợ chút nào cả, em rất vui!”

“Đúng vậy, chúng tôi đều rất vui vì trận chiến cuối cùng có thể sánh vai cùng đoàn trưởng!” Thành viên còn có thể gắng gượng đứng dậy của Bạo Tuyết đều lần lượt đứng dậy.

Đây là một đội ngũ trẻ tuổi kiêu ngạo, ở trước trận chiến cuối cùng, không ai trong bọn họ muốn cúi đầu cả.

Nữ chúa trên đỉnh động há mồm, trong mồm nó xuất hiện ánh sáng xanh. Con đường bị băng đá lấp kín phía sau vang lên tiếng vỡ vụn như có thứ gì đó đang tiến vào.

Giang Tiểu Kiệt muốn nhắm mắt lại, cậu biết mình đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự. Có lẽ lúc sau cậu sẽ bị bắt được, bị cầm tù, bị tra tấn, cuối cùng trở thành ma vật vô tri vô giác du đang tại thế gian.

Vô số tia sáng xanh bay thẳng tới.

Cùng lúc đó một người xé gió lao đến, tay cầm song đao chắn trước người cậu.

Song đao màu đen nhìn bình thường không có gì nổi bật kia vẽ ra ánh đao đầy trời chặn hết những tia sáng xanh không gì chắn được lại.

“Tiểu Kiệt em lùi ra phía sau đi, chỗ này để cho chị.” Người kia nói.

Đó là một cô gái xa lạ không lớn hơn cậu mấy tuổi nhưng lại dùng giọng điệu thành thạo gọi tên cậu.

Kể từ khi cậu trở thành đoàn trưởng Bạo Tuyết, trở thành thành chủ Xuân thành, có rất ít người gọi tên Tiểu Kiệt như vậy.

“Thành chủ Giang, cậu nghỉ ngơi trước một chút, chỗ này để tôi chống cho.” Sở Thiên Tầm hoàn hồn, bù lại cho mình một câu.

Con mồi sắp tới tay bị người chặn mất làm nữ chúa Tiết Độc giả phẫn nộ vô cùng, nó chợt biến mất trên không sau đó ngồi xổm trước mặt Sở Thiên Tầm, dậm chân đánh tới cô.

Sở Thiên Tầm không hề sợ hãi, cô rút đao nghênh địch, một người một ma trao đổi hơn mười chiêu trong hang đá chỉ trong vòng vài giây.

Có một người đàn ông theo vào qua chỗ hổng trên mặt băng.

Anh cầm một thanh đao dài màu lam, mặt đeo mặt nạ bạc, chỉ thoáng chốc đã bảo vệ được cửa động.

Chỉ một người một đao mà phong bế được hang động, ngăn chặn được tất cả Tiết Độc giả muốn đi vào trong.

Tiết Độc giả muốn chen vào trong động bị người đàn ông này một đao chém chết ngoài cửa, đối mặt với ma vật dày đặc nhưng nhìn anh không có vẻ gì là hoảng loạn, thành thạo giết hết toàn bộ, thậm chí thường thường còn quay đầu quan sát trận chiến bên trong.

Trận chiến cực kỳ có lợi với Sở Thiên Tầm, nữ chúa Tiết Độc giả đã trải qua một trận chiến với Giang Tiểu Kiệt nên bị thương không nhẹ, làm cho nó yếu đi không ít.

Giữa không trung đầy ánh đao.

Nữ chúa Tiết Độc giả đột nhiên biến mất sau đó xuất hiện ở trên vách đá cách đó không xa. Nó giơ tay sờ cái gáy, chỗ đó đã bị cắt một đoạn nhỏ, suýt nữa là làm lộ ma chủng ở trong.

Nó cảm thấy rất giật mình, không rõ con người cấp bậc không cao này đã dùng song đao màu đen nhìn rất bình thường kia phá vỡ lớp phòng ngự kiên cố của mình bằng cách nào.

Nữ chúa bám trên vách đá, mở đôi môi anh đào phun ra một quả cầu ánh sáng màu vàng ấm, quả cầu ấy nhanh chóng to ra, thế đi cực nhanh bao phủ toàn bộ người trong hầm.

Tiết Độc giả là một loại ma vật có năng lực công kích không mạnh, nữ chúa sinh ra từ chúng nó cũng có kỹ năng tấn công thiên hướng tinh thần hơn. Người trong phạm vi bao phủ của quả cầu ánh sáng đều bị nó khống chế cảm xúc, quấy nhiễu tư duy.

Đây cũng là lý do vì sao Giang Tiểu Kiệt cấp bậc cao hơn nó mà khi chiến đấu với nó lại mất sức và luôn rơi vào thế yếu.

Vòng sáng màu vàng ôn hòa xuyên qua cơ thể, trong đầu Giang Tiểu Kiệt bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xưa kia đầy hỗn loạn.

Khi tận thế vừa đến, bố chết vì cứu mình. Mẹ không màng mình khóc cầu để vứt bỏ mình nghênh ngang đi cùng người khác.

Một đường gặp bao khó khăn trắc trở, kẻ địch hiểm ác, cũng gặp được những người bạn đã giúp đỡ mình, những ngày ăn không đủ no, những người anh em đã chết thảm… ký ức hỗn loạn phức tạp khiến cho cậu vốn đã cực kỳ suy yếu giờ phải ôm đầu ngã ngồi uống.

Nếu không phải đang ở trong trận chiến hung hiểm thì cậu chắc chắn sẽ lấy gậy đánh ngất mình để không phải nhớ lại ký ức đau khổ này.

Khi vòng sáng tiến đến, Diệp Bùi Thiên dừng động tác trong giây lát, Tiết Độc giả lập tức vung móng vuốt sắc bén đâm vào da thịt anh nhân lúc anh đang ngây người.

Đổ máu và đau đớn làm anh hoàn hồn.

Diệp Bùi Thiên mím môi, anh vung tay, thanh đao màu xanh thẳm trong tay vụt sáng.

Nhóm Hàn Ngạo đuổi tới muộn một bước, bọn họ chỉ thấy vụn băng chồng chất và thi thể ma vật chất đầy như núi ngoài cửa động.

Người đàn ông kia một thân màu đen, tay cầm đao im lặng đứng trên núi thây. Anh đeo chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt nên không thấy rõ mặt mày. Nhưng không biết vì sao người đuổi đến nơi đều bị khí thế lạnh lẽo áp chế, không nhịn được rùng mình.

“Mong đoàn trưởng dẫn người canh gác ở đây, tôi đi vào giúp cô ấy.”

Người đàn ông tên là Lâm Phi này thoát khỏi trạng thái giết chóc hung bạo, quay về dáng vẻ ôn hòa vô hại ngày thường, sau khi dặn dò xong anh liền cúi đầu chui qua trụ băng hỗn độn đi vào động.

Lúc này nữ chúa Tiết Độc giả đang vươn tay đón thanh đao màu đen đánh xuống từ trên cao.

Cánh tay nó trắng nõn thon nhỏ giống y hệt cánh tay thiếu nữ, nhưng trên thực tế da thịt lại cứng rắn vô cùng, vũ khí bình thường không thể so được. Nhưng chuôi đao màu đen không hề có ánh sáng này lại chém đứt bốn ngón tay trắng nõn của nó. Khiến cho nó không thể không lùi về phía sau liên tục để tránh đi.

“Không thể nào, sao cô có thể không bị ‘giới hạn’ tinh thần lực ảnh hưởng. Cô chỉ là một thánh đồ cấp sáu. Dù là vị thành chủ kia của cô thì bị gặp khó khăn khi chiến đấu trong ‘giới hạn’ của ta.”

Sở Thiên Tầm dẫm lên một trụ băng mượn lực nhảy lên đuổi theo nữ chúa đang bỏ chạy khắp nơi, nữ chúa bị Giang Tiểu Kiệt đánh thương nặng nên hành động không còn nhanh nhẹn như lúc đầu, đây là cơ hội tốt nhất để Sở Thiên Tầm áp chế nó, cô tuyệt đối sẽ không cho con ma vật có năng lực hồi phục mạnh này có bất cứ cơ hội thở d ốc nào.

Nhưng dù vậy tốc độ di chuyển của nó vân quá nhanh, lấy cấp bậc hiện tại của Sở Thiên Tầm rất khó đuổi kịp nó.

“Tôi đã từng gặp loại ‘giới hạn’ này của cô, nó đã không hề có tác dụng gì với tôi nữa.”

Ma vật sẽ dùng lời nói để quấy nhiễu bọn họ khi chiến đấu, Sở Thiên Tầm cũng nói chuyện để phân tán lực chú ý của nó.

“Cô biết không, tôi đã từng giết một nữ chúa giống cô, tôi lấy viên ma chủng của nó khảm lên chuôi kiếm của tôi đấy.”

Nữ chúa Tiết Độc giả dừng bước, quay đầu nói: “Cô nói bậy, khắp lục địa này chỉ có hai sào huyệt Tiết Độc giả xuất hiện nữ chúa. Là nữ chúa bắc quật và ta.”

Sở Thiên Tầm cũng dừng lại, buông tay ra hiệu mình cũng không có địch ý: “Cô không tin à? Tôi đã giết nó thật, có một chứng cứ, cô nhìn là biết.”

Cô duỗi tay vào túi sờ soạng cầm một thứ, nắm chặt rồi vươn tay ra.

Ma vật tâm tư đơn thuần không nhịn được duỗi dài cổ tập trung lực chú ý vào bàn tay Sở Thiên Tầm sắp mở ra.

Đúng lúc đó một thanh đao màu xanh lam đâm xuyên thủng đầu của nó.

Thân đao đâm sâu vào gáy ma vật, một đoạn mũi đao dài xuyên qua giữa trán nó.

Không biết từ khi nào, Diệp Bùi Thiên đi đến sau lưng ma vật, một đao chuẩn xác đâm xuyên qua nơi cất giữ ma chủng của nó.

Nữ chúa Tiết Độc giả đờ đẫn cảm nhận nửa lưỡi đao đâm xuyên qua đầu mình, trong tầm mắt của nó vừa lúc nhìn thấy Sở Thiên Tầm chậm rãi mở tay ra, nơi đó trống rỗng không có thứ gì cả.

“Cô… cô gạt ta, con người các cô giỏi nhất là gạt người.” Giọng nói ngây thơ non nớt vang lên.

Mũi đao màu lam chậm rãi rút về, đoạn đao đâm xuyên qua giữa trán ma vật dần ngắn lại rồi biến mất, ma chủng bị lấy ra, ma vật cũng ngã xuống.

“Tôi không lừa cô, tôi đã giết nữ chúa đó thật.” Sở Thiên Tầm cúi đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc, ở thế giới trong mơ, cô từng giết nữ chúa Tiết Độc giả bắc quật, ngăn hành vi cống nạp người cho ma vật của căn cứ Vinh thành.

“Vừa lúc tôi có điều muốn hỏi, trước khi chết nó từng nói một câu làm tôi thấy khó hiểu mãi. Nó nói cái chết cũng không phải điểm cuối của nó.”

Đôi môi xinh đẹp của nữ chúa cong lên, nhẹ nhàng nói: “Vậy sao, xem ra có lẽ cô không gạt ta thật.”

“Cô là một con người đặc biệt, thế giới tinh thần của cô mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài yếu mềm rất nhiều, thậm chí còn mạnh hơn người đàn ông đã giết ta đây.”

“Có lẽ, cô là một sự tồn tại đặc biệt, ta nghĩ ta bằng lòng giao ma chủng của mình cho cô, mong cô mang theo ta đi ngắm nhìn phong cảnh khác nhau trên thế giới này nhiều hơn…”

Tiếng nói của nó nhỏ dần rồi biến mất.

Mặc dù đã trải qua hai thế giới nhưng Sở Thiên Tầm vẫn không hiểu hiểu lời ma vật nói.

Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Bùi Thiên, anh đang vươn tay ra với cô.

Hai thế giới khác nhau, bọn họ đều thu hút lẫn nhau như vậy.

Sở Thiên Tầm cầm tay anh, bàn tay của anh to rộng mạnh mẽ, nắm chặt lấy cô rồi sẽ không buông ra dễ dàng.

Có được một người như vậy nắm tay đồng hành, mặc dù con đường phía trước mênh mang không biết đường về thì cô cũng không sợ hãi.