Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 53
Chương 53
Editor: Qing Yun
Binh đoàn Hồng Lang đi trong con đường hầm ẩm ướt, phía sau có một ít người ở Xuân thành đi theo, bọn họ là những người bất chấp nguy hiểm theo vào để tìm kiếm người nhà bị ma vật cầm tù, có vài người trong đó là thánh đồ sức chiến đấu thấp không thuộc binh đoàn nào. Một đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi xuống nền tất tối tăm.
So với số lượng người trong nhóm thì những ma vật họ gặp được trên đường đi không tính là nhiều.
Chiến sĩ của Hồng Lang có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, dưới sự chỉ huy của đoàn trưởng Hàn Ngạo, bọn họ một đường làm đâu chắc đó, không xảy ra bất cứ tình huống nguy hiểm nào.
Ông Ngô – thánh đồ hệ tinh thần có dáng người nhỏ gầy vừa đi vừa nhìn cái bản đồ đơn giản trong tay.
“Theo tình báo lúc trước thu được, chúng ta đi tiếp dọc theo ngã rẽ bên trái một lúc nữa là sẽ đến được chỗ giam giữ con tin.” Ông ta dừng bước ở nơi có rất nhiều ngã rẽ xung quanh.
Thiết Nam đi ở đầu hô to, vung kiếm chém con Tiết Độc giả vừa mới nhô đầu ra thành hai đoạn, anh ta cầm kiếm đâm thẳng xuống đất, cắt vỡ cái sọ cứng rắn của ma vật rồi khom lưng lấy ma chủng ra.
“Lại là ma chủng cấp hai.” Thiết Nam không hài lòng thở dài: “Đoàn trưởng, thành chủ Giang mang theo Bạo Tuyết đánh thẳng vào sào huyệt nữ chúa Tiết Độc giả. Hai bình đoàn Hình Thiên và Phi Ưng phụ trách cản sau lưng cho họ. Ma vật bên chỗ chúng ta đều chạy hết về đó, vậy chắc bây giờ ma chủng của họ xếp thành núi rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, thế mà chỉ Hồng Lang chúng ta bị cử đi cứu con tin, đúng là thiệt nặng.” Những đội viên khác phụ họa theo.
“Thấy đủ đi, anh nghĩ lại những binh đoàn nhỏ bị phân công đi canh giữ cửa động, có khi bây giờ đến cái góc của ma chủng họ cũng chưa sờ đến.”
“Nếu các anh cũng đến từ Vinh thành giống tôi và đoàn trưởng thì các anh sẽ không muốn đối mặt với nữ chú Tiết Độc giả đâu.” Diêu Tiêm Tiêm lạnh lùng cắt ngang lời nghị luận của bọn họ.
Diêu Tiêm Tiêm có năng lực mạnh, âm sắc êm tai, dáng người yểu điệu, vốn dĩ phải là một giai nhân xinh đẹp.
Đáng tiếc trên mặt cô ta có rất nhiều vết sẹo dữ tợn, những vết sẹo không biết từ đâu mà có này khiến cho khuôn mặt ấy nhìn rất đáng sợ, lại thêm tính cách lạnh lùng vốn có làm cho ai trong đội cũng có phần sợ cô ta. Cô ta vừa nói là không còn ai dám than vãn nữa.
“Thiết Nam, anh biết năng lực mạnh nhất của Tiết Độc giả là gì không?” Đoàn trưởng Hàn Ngạo hỏi.
“Là gì? Tôi không biết chúng nó có gì đặc biệt. Loại ma vật này không có sức mạnh, không có tốc độ, năng lực phòng ngự càng không đáng nói.” Thiết Nam khiêng trọng kiếm lên vai, dẫn đầu đi vào sâu trong động: “Cái duy nhất đáng nói chính là chúng nó quần cư ở bên nhau, số lượng khá nhiều. Nhưng chúng ta đông thế này nên không có gì phải sợ. Tôi cảm thấy chỉ mình Bạo Tuyết cũng có thể diệt sạch chúng nó.”
“Anh sai rồi, cái mạnh của chúng nó không ở số lượng mà ở chỗ chúng nó có trí tuệ, có h@m muốn.” Hàn Ngạo sắc mặt nặng nề, liếc mắt nhìn nhau với Diêu Tiêu Tiêu. Mẹ của Hàn Ngạo suýt nữa là bị đồng đội hiến cho ma vật, gương mặt của Diêu Tiêm Tiêm bị hủy trong sào huyệt của Tiết Độc giả.
Bọn họ cùng nhau đào vong khỏi Vinh Thành, là người chứng kiến cái kh ủng bố của Tiết Độc giả.
“Ma vật bình thường chỉ muốn ăn mà không muốn gì khác nữa, Tiết Độc giả không giống vậy. Chúng nó thật sự muốn thay thế con người, trở thành chủ nhân của tinh cầu này.” Diêu Tiêm Tiêm tiếp lời đoàn trưởng: “Trước đây, quanh Vinh thành có vô số căn cứ náo nhiệt, dân cư đông đúc. Nhưng đều đã bị Tiết Độc giả hủy diệt hết, hiện tại chỉ còn lại một mình Vinh thành, chỗ đó biến thành căn cứ chuyên nuôi dưỡng cung cấp thức ăn cho chúng.”
Nghĩ đến Vinh thành mỗi tháng lại lựa chọn người dân mang hiến cho ma vật để được bình an, các đội viên đổ mồ hôi lạnh, dẹp bỏ tâm tư khinh thường, cẩn thận đi sâu vào trong.
Trong đường hầm tối tăm, đầu tiên là có tiếng nhạc mơ hồ truyền ra, sau đó là nhìn thấy ánh sáng nhu hòa.
Mọi người tìm được nguồn sáng, họ nhìn xuống dưới qua cửa động đó, thế rồi ai cũng chấn động vì cảnh tượng trước mắt.
Nhìn xuống từ cửa động này, bọn họ có thể thấy quang cảnh bên trong một tòa nhà bị chìm sâu dưới nền đất, ở giữa là sân đình trống rỗng, thân cây thô to mọc ra từ trong đình bò dài lên trên, phá tan trần nhà rồi tiếp tục mọc dài ra bên ngoài, thậm chí có ánh sáng mặt trời chiếu được vào qua các khe hở.
Xung quanh có rất nhiều phòng giam, diện tích phòng rất nhỏ nhưng lại được bố trí thoải mái đáng ngạc nhiên.
Trong ấy chẳng những có đệm chăn sạch sẽ mà còn bày biện sách vở, món đồ chơi và bàn ghế. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vui sướng quanh quẩn khắp tòa nhà, có Tiết Độc giả đẩy xe chở đồ ăn đi đến theo con đường hình tròn rất dài, nó phân phát đồ ăn phong phú vào phòng giam. Người trong phòng giam vươn từng cánh tay béo trắng nhận lấy, nếu không phải có những ma khu kiên cố phong tỏa ngoài phòng giam và xiềng xích khóa dưới chân các thánh đồ thì không ai có thể nghĩ nơi này chính là nhà giam giam giữ con người.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, tại nơi gần mặt trời nhất, cách bố trí phòng ốc rất mềm mại thoải mái, ở đây giam giữ riêng thánh đồ nữ mang thai.
Cánh tay của Diêu Tiêm Tiêm run lên không kiềm chế được, Hàn Ngạo duỗi tay đặt lên vai cô ta.
“Chúng ta đến đây chính vì để những nơi thế này không còn tồn tại.”
Diêu Tiêm Tiêm cả giận hừ một tiếng, âm thanh chói tai khó nghe vang lên, không gian xuất hiện vết rạn hình trăng non màu đen, mọi vật nơi vết rạn đi qua đều bị đánh tan. Dù là ma vật hay lan can kiên cố, chỉ cần bị vết rạn này quét đến là đều bị cắt thành hai phần.
Hai vòng kim loại xoay tròn bay vào hàng hiên, những con Tiết Độc giả đang tuần tra trên ấy bị đánh ngã hàng loạt.
Tiết Độc giả canh giữ trong trại chăn nuôi con người này không chỉ nhiều mà còn có không ít ma vật cấp cao.
Sau khi phát hiện có người xâm lấn, chúng nó sôi nổi phẫn nộ kêu to, đồng loạt leo lên theo thân cây đánh tới mọi người.
Trận chiến đầu tiên của binh đoàn Hồng Lang từ sau khi tiến vào ma quật chính thức mở ra.
***
Cánh tay của Diêu Tiêm Tiêu hơi run rẩy, cô ta đã mệt không đứng thẳng được, thở phì phì mặt đầy mồ hôi nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu không ngừng. Dường như chỉ có điên cuồng chiến đấu mới có thể giúp cô ta quên đi hồi ức thống khổ của quãng thời gian ngắn ngủi rơi vào ma quật.
Một con Tiết Độc giả cấp cao tiến đến sau lưng cô ta lúc nào không hay, nó há to mồm cắn xuống. Diêu Tiêm Tiêm quay đầu, cái mồm to đầy răng nhọn ập xuống, máu dính trên răng rơi xuống mặt Diêu Tiêm Tiêm.
Bỗng nhiên có trọng lực vô hình áp xuống đè cong đầu của ma vật, cũng ngăn cản động tác của nó.
“Tiêm Tiêm, cẩn thận một chút.” Ở cách đó không xa, Cao Yến vừa dùng dị năng vừa kêu to.
Cùng với tiếng la ấy là một người lao đến phối hợp ăn ý dẫm lên cái đầu bị ép cong của ma vật, ánh đao màu đen lóe lên, nửa cái đầu của ma vật bị gọt bỏ.
“Tiêm Tiêm, cô lui xuống nghỉ ngơi đi.” Sở Thiên Tầm khom lưng nhặt ma chủng, quay người nói.
Lúc này Diêu Tiêm Tiêm mới thoát khỏi trạng thái hưng phấn quá mức vì chiến đấu, nhận ra dị năng của mình đã gần khô kiệt. Cô ta bình tĩnh lại, gật đầu với Sở Thiên Tầm và Cao Yến rồi quay về nơi bảo vệ thánh đồ hệ phụ trợ để nghỉ ngơi.
“Chuyện quá khứ thì để nó qua đi, thời này mà còn đắm chìm trong quá khứ thì khó sống lắm.” Ông Ngô khuyên Diêu Tiêm Tiêm một câu.
Diêu Tiêm Tiêm nhắm mắt lại, thở hắt ra nói: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”
“Cô xem tiểu đội kia, thấy sao?” Ông Ngô đánh mắt ra hiệu về phía đội của Sở Thiên Tầm.
“Thiên Tầm không tệ, đúng là rất mạnh. Dù là sự nhanh nhạy của thần kinh hay ký ức của cơ bắp đều rất tuyệt. Khả năng dùng dị năng cũng xảo diệu. Lúc trước chú nói cô ấy giỏi tôi còn không quá tin, bây giờ xem như chịu phục.” Diêu Tiêm Tiêm nhìn trận chiến bên kia, thay đổi ấn tượng không tốt lắm ở ban đầu đối với Sở Thiên Tầm: “Cao Yến cũng không tệ, hai cô ấy phối hợp vô cùng ăn ý. Hai cô gái khác là thánh đồ tự do, còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu.”
“Tôi không nói mấy cô đó,” ông Ngô híp mắt, vê sợi râu trên cằm: “Tôi muốn nói cái anh đeo mặt nạ kia kìa.”
“Người đàn ông kia?” Diêu Tiêm Tiêm khó hiểu nhíu mày, cô ta không để ý tình hình chiến đấu của Diệp Bùi Thiên: “Đó không phải bạn trai của Thiên Tầm à?”
Trên chiến trường, Khương Tiểu Quyên cấp ba luôn tránh trong khu vực an toàn, nhiều nhất chỉ dám chạy lên hỗ trợ nhặt ma chủng sau khi ông Trịnh giết chết ma vật. Diêu Tiêm Tiêm cứ thế cho rằng trai gái phải phụ thuộc vào người khác thế này chỉ là vật bài trí không dùng được.
“Cô nhìn lầm rồi. Anh ta mới là người mạnh nhất trong nhóm họ.” Ông Ngô nói: “Anh ta chỉ ra tay vài lần nhưng đều gãi đúng chỗ ngứa bảo vệ tất cả mọi người trong đội. Cô không phát hiện à? Ở đây chỉ có nhóm họ là gần như không bị thương tích gì cả. Đây là nhân tài hiếm có, lần này trở về nhất định phải nói đoàn trưởng mời vào Hồng Lang chúng ta mới được.”
Diêu Tiêm Tiêm kinh ngạc há miệng thở d ốc, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, người đàn ông này cử chỉ ôn hòa, nước da trắng nõn, khắp người trên dưới không thấy có một vết sẹo do chiến đấu nào để lại. Nếu không phải ông Ngô nhắc nhở thì cô ta tuyệt đối không nghĩ kẻ bám váy phụ nữ này mạnh hơn Sở Thiên Tầm.
Bởi vì một phần ma vật cấp cao bị nữ chúa gọi rời đi nên sau khi trận chiến kết thúc, các chiến sĩ Hồng Lang lấy được thắng lợi.
Mặc dù chiến đấu cực kỳ hung hiểm nhưng thắng lợi làm các đội viên quên mất mỏi mệt và đau xót, ai cũng hưng phấn bắt đầu thu nhặt thành quả.
Ma khu cứng rắn bị chia ra cho dễ vận chuyển, ma chủng xanh mơn mởn chứa đầy túi tùy thân, bọn họ chặt đứt gông xiềng mở khóa phòng giam, nhóm tù nhân tập tễnh đi ra ngoài, gặp lại mặt trời, họ đứng dưới vài tia sáng mỏng manh, bưng kín mặt không dám tin tưởng. Có người trong bọn họ bị ma vật nuôi đã lâu, ngày nào cũng đeo xích trên người, không phải ăn chính là ngủ, giây phút cởi bỏ xiềng xích, họ hơi dại ra, không thể tin mình có thể thoát khỏi thân phận gia súc quay về làm người lần nữa.
Viên Mạn và Hạ Mạt tìm được nhóm Phương Đại Tài vẫn còn sống, hai bên nắm tay vừa khóc vừa cười. Có không ít người mạo hiểm đi vào tìm người thân, tìm được thì ôm nhau vui sướng khóc òa. Cũng có người tìm kiếm một lượt cũng không tìm được người mình yêu thương, bi ai khóc lớn vì đã mất hết hy vọng.
Trong chốc lát, cứu người, tìm người, khóc, cười, mọi thứ hỗn loạn mà náo nhiệt.
“Đoàn trưởng, tình huống không ổn.” Một đội viên phụ trách dò hỏi tin tức bên ngoài chạy nhanh vào tìm Hàn Ngạo: “Nghe nói thành chủ Giang rơi vào trong, người của Hình Thiên và Phi Ưng rút hết ra ngoài. Chúng ta có nên chạy nhanh ra luôn không?”