Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 55
Chương 55
Editor: Qing Yun
Giang Tiểu Kiệt tìm được đường sống trong chỗ chết, trong thoáng chốc cậu chưa kịp hoàn hồn, ngồi bệt dưới đất ngơ ngác nhìn hai người nắm tay đi tới chỗ mình.
Cô gái kia khom lưng vươn tay với cậu. Ánh mắt cô ôn hòa thân thiết, cũng có phần quen thuộc lạ thường.
Từ sau khi Giang Tiểu Kiệt trưởng thành, năng lực của cậu ngày càng tăng, các cô gái đặt đủ loại ánh mắt lên người cậu, những ánh mắt này có mê luyến, có tham lam, có ngưỡng mộ, cũng có kính sợ.
Nhưng không có loại tình cảm xuất hiện trong mắt cô gái này, cảm giác này làm cậu thấy rất xa lạ, gần như giống cậu khi đối xử với nhóm nhỏ tuổi Dư Niệm Niệm, là loại quan tâm giữa người lớn quan tâm trẻ con.
Cậu là người mạnh nhất Xuân thành, đoàn trưởng của binh đoàn Bạo Tuyết, được tất cả thành viên trong đoàn coi như cây trụ để dựa vào. Cậu mạnh mẽ và kiêu ngạo làm cho mọi người đã quên mất cậu cũng chỉ là một thiếu niên mới mười chín tuổi.
Giang Tiểu Kiệt nắm lấy bàn tay kia, bàn tay mềm mại mạnh mẽ ấy lập tức kéo cậu dậy khỏi đất.
“Không sao chứ, thành chủ Giang.”
Sở Thiên Tầm vươn tay, suýt chút nữa là đi sờ đầu Giang Tiểu Kiệt, cuối cùng đổi hướng chỉ vỗ lên bả vai không bị thương của cậu.
Ở trong trí nhớ của cô, Giang Tiểu Kiệt còn chưa cao bằng cô, nhiệt tình, bộp chộp, lúc nào cũng cần cô coi chừng, vẫn còn hoàn toàn là một đứa trẻ. Bây giờ người cô kéo lên lại là chàng trai oai hùng, gánh vác trách nhiệm lớn trên vai.
Sở Thiên Tầm nhìn vóc dáng cao hơn mình một đoạn của Giang Tiểu Kiệt, trong lòng cảm khái muôn vàn. Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ nhiều, trận chiến vẫn chưa kết thúc, khi sắp chết nữ chúa đã phát động kêu gọi khiến cho toàn bộ Tiết Độc giả còn sót lại trong động bắt đầu lao như điên về phía này.
Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên chui ra khỏi động, cùng nhóm Hàn Ngạo bảo vệ cửa vào nhỏ hẹp, ngăn cản được từng đợt tấn công của ma vật. Thành viên Bạo Tuyết thoát khỏi sự khống chế tinh thân của nữ chúa Tiết Độc giả, dần dần khôi phục khả năng chiến đấu, từng người ngoan cường gia nhập trận chiến.
***
Mặt trời ngả về tây, sương chiều nặng nề.
Vùng phế tích bị ánh tà dương nhuộm một tầng ráng chiều, thỉnh thoảng có tuyết đọng trên cành cây rơi xuống, tỏ rõ sâu bên trong tòa nhà yên tĩnh này đang có một trận chiến lớn.
Cuối cùng, ngoài cửa động xuất hiện một bóng hình, một bóng hình của con người.
Sau đó lần lượt từng người đi ra.
Những người trốn ở nơi xa quan sát không nhịn được kinh ngạc hô lên:
“Là Bạo Tuyết, có cả Hồng Lang nữa!”
“Giang Tiểu Kiệt, thành chủ Giang, bọn họ… thắng lợi?”
“Vậy mà bọn họ lại thắng thật, tốt quá rồi, từ nay về sau không cần phải lo lắng có người bị Tiết Độc giả bắt vào ma quật.”
“Cuối cùng cũng có thể yên tâm săn thú ở gần đây.”
Mặc dù những người này đã chạy trốn khi trận chiến bất lợi nhưng thấy cuối cùng thành công tiêu diệt ma vật, đến lúc này đã có thể bình an, hầu hết mọi người đều thấy vui sướng từ tận đáy lòng.
Giang Tiểu Kiệt xuất hiện ở cửa động, một cánh tay của cậu được buộc vải treo lên cổ, áo giáp màu trắng bạc đã bị máu nhuộm đỏ. Các chiến sĩ đi ra sau cả người tắm máu, mặt mày mỏi mệt. Bọn họ nâng đỡ lẫn nhau, nâng đỡ thi thể của đồng đội.
Những ma chủng và tài liệu chế tạo vũ khí nhiều tới mức phải dùng sọt để chuyên chở gây ra một đợt tiếng hô kinh ngạc hâm mộ.
Bốn xung quanh nghênh đón bọn họ bằng tiếng hoan hô không biết thật giả, chỉ có người đứng phía sau mới là bạn bè cùng vào sinh ra tử thật sự. Giang Tiểu Kiệt ngẩng đầu đưa mắt trông về nơi xa, ở phương xa màn đêm đang buông xuống, kéo tấm màn che cho chiến trường ồn ào náo động này.
Chiến dịch tiêu diệt sào huyệt Tiết Độc giả được người dân Xuân thành nghị luận sôi nổi suốt mấy ngày. So với những chiến sĩ bỏ nơi chiến trường, mọi người càng ham thích thảo luận ma chủng, ma khu to lớn cùng những cô gái mang thai được đưa ra từ ma quật. Mọi người quen với việc đặt tầm mắt vào thành quả thắng lợi và tin tức hương diễm, thi thể thảm thiết và sự thật trầm trọng lót ở bên dưới thường bị người ta dễ dàng xem nhẹ.
Qua chuyện này, uy danh của thành chủ mới Giang Tiểu Kiệt khắc sâu vào tâm trí mọi người, vị trí thành chủ cũng hoàn toàn ổn định. Ngoài ra, binh đoàn thu lợi lớn nhất lại chính là binh đoàn Hồng Lang vốn không hề nổi danh, họ không chỉ thu hoạch ma chủng và tài liệu nhiều kinh người mà còn nổi danh nhờ một trận chiến này, thu hút rất nhiều người xin gia nhập. Đồng thời vì ra tay hỗ trợ vào thời điểm quan trọng nên tạo được mối quan hệ bạn bè thân thiết với binh đoàn mạnh nhất Xuân thành. Từ ấy cho đến một thời gian rất dài lúc sau, thành viên cấp trung của hai đội đều có thể lấy được ma chủng và trang bị được cường hóa dễ dàng, nhờ đó cấp bậc nhanh chóng tăng lên, dần dần kéo xa khoảng cách với các binh đoàn khác trong Xuân thành.
Nhưng đối với phần lớn dân cư trong Xuân thành, ngoài chút đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu thì cuộc sống hằng ngày cũng không có gì thay đổi cả.
Nơi lấy nước ở gần nhà ngang, mới sáng sớm mà người đến lấy nước sinh hoạt đã xếp được một hàng rất dài.
Khương Tiểu Quyên kéo một cái xe đựng thùng nước, đuổi theo Diệp Bùi Thiên mỗi tay xách một thùng nước to.
“Trùng hợp ghê, mới sớm mà anh đã ra múc nước rồi à?” Khương Tiểu Quên vén tóc, để lộ ra vùng cổ và ngực trắng nõn, mặt được trang điểm nhạt tỉ mỉ, nhìn có vẻ thanh thuần mà lại gợi cảm.
“Tôi và anh ở cùng dãy nhà đấy, anh muốn bỏ nhờ thùng lên xe tôi không, dù sao cũng tiện đường.” Cô gái trẻ nói chuyện thân thiết dịu dàng, rất ít còn đàn ông kháng cự điều này.
Nhưng người đàn ông đeo chiếc mặt nạ màu bạc kia chỉ hơi nghiêng mặt một chút, anh thậm chí không hừ một tiếng coi như đáp lại mà cứ thể bước chân đi thẳng.
“Chờ, chờ một chút.” Khương Tiểu Quyên kéo xe đuổi kịp: “Anh là chồng Thiên Tầm đúng không? Tôi cũng là người của Hồng Lang, ở ngay tầng dưới đấy.”
Cô ta quen gọi những đôi yêu nhau là vợ chồng, lại không ngờ rằng cách xưng hô này lập tức lấy lòng Diệp Bùi Thiên.
Rốt cuộc lần này Diệp Bùi Thiên thả chậm bước chân, ừ một tiếng không rõ ý nghĩa, cũng không biết là đáp lại câu nào của cô ta.
Khương Tiểu Quyên một tay kéo xe, một tay vén sợi tóc mai ở bên tai để lộ phần cổ trắng nõn xinh đẹp, cười nói: “Anh đến bao nhiêu ngày rồi, chúng tôi đều chờ Thiên Tầm giới thiệu chính thức, ai biết cô nàng Thiên Tầm đó giấu anh như giấu bảo bối. Làm mọi người không có cơ hội làm quen gì cả.”
Sức chiến đấu mà người đàn ông này bày ra khi cứu con tin ở ma quật làm Khương Tiểu Quyên kinh hãi. Đây là thời đại kẻ mạnh làm vua, người đàn ông dũng mãnh không chỉ mang lại cảm giác an toàn mà càng là có thể mang đến cuộc sống ưu việt cùng hy vọng sống, đối với người sống dựa vào đàn ông như Khương Tiểu Quyên, người đàn ông như vậy có sức hấp dẫn trí mạng.
Nhất là khi Diệp Bùi Thiên còn trẻ, dáng người hoàn hảo, tính cánh ôn hòa.
Cô ta quen thuộc cách ứng xử với mọi loại đàn ông, cho nên nhanh chóng bắt được cách nói chuyện với Diệp Bùi Thiên, bàn bắt đầu nói về Sở Thiên Tầm.
“Thiên Tầm là một cô gái tốt, nhiệt tình, thích giúp đỡ người khác, chúng tôi đều thích cô ấy, anh cần phải đối xử tốt với cô ấy mới được.”
“Ừ.”
Người đàn ông lạnh nhạt bắt đầu đáp lại, Khương Tiểu Quyên cảm thấy mình tìm đúng phương hướng, bắt đầu âm thầm chơi xấu.
“Đàn ông trong khu chúng tôi theo đuổi cô ấy nhiều lắm, nếu anh không cố gắng trông coi cổ thì không cẩn thận một cái là mất ngay.”
“Đúng vậy, tôi cần phải nỗ lực hơn nữa.”
Sao người đàn ông này đáp lại không như mình nghĩ gì cả, Khương Tiểu Quyên quyết định không ngừng cố gắng.
“Tôi thật sự hâm mộ Thiên Tầm lắm, cổ có thể có được người chồng tốt như anh, thật là quá may mắn. Nào đáng thương như tôi, chồng của tôi không đánh thì mắng, sao số tôi không được tốt như cổ chứ.”
“Là tôi tốt số, may mắn gặp được cô ấy.”
Diệp Bùi Thiên nói vậy làm Khương Tiểu Quyên không thể không ghen tị.
“Thiên Tầm tốt như vậy hả? Tốt đến mức anh múc nước nấu cơm, cái gì cũng sẵn lòng làm vì cổ?”
“Cô ấy… trên đời này không có ai tốt hơn cô ấy.”
Người đàn ông giết ma vật như chém dưa xắt rau trên chiến trường mà lại đỏ tai.
Đến cửa nhà ngang, Diệp Bùi Thiên xách thùng nước đi lên cầu thang.
“Này, anh Lâm ơi, anh chờ một chút, giúp tôi một phen, cái này nặng quá.” Khương Tiểu Quyên gọi anh lại.
Diệp Bùi Thiên quay người, khó hiểu hỏi: “Cô là thánh đồ của Hồng Lang à?”
“Ừ… đúng vậy.”
“Cấp mấy?”
“Cấp ba.”
“Cấp ba mà không nhấc nổi thùng nước?”
Trước nay Khương Tiểu Quyên đều rất tự tin trước đàn ông, bây giờ bị anh nói vậy làm cô ta mất hết tự tin.
Bà Điên đi từ trên tầng xuống vừa lúc nhìn thấy cảnh này, liền to giọng nói.
“Ôi trời, Quyên à, tôi nói cô không phải thánh đồ hệ thủy hả? Sớm ngày ra đi xách nước cái gì?”
Cô ta ghé đến bên cạnh Khương Tiểu Quyên, châm chọc nói: “Coi trọng bạn trai của người ta hả? Đừng mơ, người này bị Sở Thiên Tầm khóa chặt rồi, không cạy được đâu. Trong khu nhà có bao nhiêu cô ra tay rồi, nếu có thể thành công thì nào đến phiên cô?”
Khương Tiểu Quyên mặt đỏ tía tai lườm cô ta một cái, nhìn Diệp Bùi Thiên đi thẳng không quay đầu lại, dậm chân đi vào nhà.
Bà Điên khinh thường nhìn cô ta, quay đầu liếc nhìn đôi chân dài và vòng eo thon của Diệp Bùi Thiên biến mất ở cầu thang, thầm khịt mũi nói.
“Phi, người đến bà còn cạy không được mà cái giày rách cô tưởng có thể cướp được vào tay hả, cũng không đái một bãi mà soi mình xem.”
Diệp Bùi Thiên hoàn toàn không biết gì về cuộc nói chuyện xỏ xiên của hai cô gái, anh bước nhanh về phòng, đẩy cửa ra, thấy Sở Thiên Tầm ngồi dưới tia nắng ban mai, tâm trạng lập tức sáng rực.
Sở Thiên Tầm vẫn còn mơ màng, thấy anh đến bèn vươn tay ôm cổ anh, đặt trán lên vai anh.
“Anh múc rất nhiều nước, em muốn tắm một cái không? Bữa sáng muốn ăn gì?” Tiếng nói như hợp âm trầm thấp của Diệp Bùi Thiên đánh thức Sở Thiên Tầm mơ màng sắp ngủ.
Người đàn ông này luôn dịu dàng như một con sơn dương ngon miệng, âm thầm gợi lên d ục vọng muốn phạm tội của người khác.
Sở Thiên Tầm kéo anh xuống: “Muốn ăn… anh.”
Mùa Đông khắc nghiệt, gió bắc se lạnh.
Mùa càng rét lạnh càng làm người nhớ nhung cái giường ấm áp.
“Đừng như vậy, Thiên Tầm, để anh lên đi, ngứa quá.” Diệp Bùi Thiên cười.
Anh nằm trên chiếc khăn trải giường màu xanh, chiếc cổ xinh đẹp gợi cảm lộ ra, cả phòng như có hoa Xuân nở rộ làm Sở Thiên Tầm nhìn ngây người.
Xinh đẹp như vậy, mị hoặc lòng người, câu hồn đoạt phách, còn muốn người ta thả anh đi?
Cô duỗi tay ấn Diệp Bùi Thiên trở về, ghé vào sau lưng nhẹ nhàng cắn đường cong mê người sau cổ anh.
“Đừng… đừng như vậy mà.” Diệp Bùi Thiên hơi run.
“Đừng như nào ạ?” Tay Sở Thiên Tầm bắt đầu chơi xấu: “Anh nói em nghe đi.”
Cuối cùng Diệp Bùi Thiên không nói nên lời,
Âm thanh áp lực phát ra từ trong cổ họng kia đốt cháy không khí lạnh lẽo trong phòng.
***
Trong phòng tiếp khách của thành chủ, Giang Tiểu Kiệt tay treo trên băng vải, mặt mày không vui đi vào.
Người khách đứng chờ bên cửa sổ xoay người lại.
“Tiểu Kiệt, đã lâu không gặp, sao lại làm mình bị thương thành thế này.”
Giang Tiểu Kiệt đặt mông xuống sô pha trước bàn, gác chân lên bàn đáp.
“Đoàn phó Tân, lâu rồi không gặp, anh thế nào rồi, từ sau khi anh Phong đi, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ.”
***
Mình hỏi chút,
Có cái này: Trong chương có xuất hiện nhân vật mình gọi là “bà điên”, thực tế mình không biết rốt cuộc tên của cổ là gì, Hán Việt là “phong bà tử”, mà “phong” này tiếng Trung nghĩa là “điên” (疯婆子).
Ban đầu mình để gọi là “bà điên” vì cổ luôn xuất hiện với hình tượng đầu tóc bù xù, quần áo lôi thôi, tính cách khá đanh đá. Nên mình cho rằng “bà điên” này là biệt danh mọi người gọi chứ không có tên.
Nhưng mấy nay mình bắt đầu phân vân, rốt cuộc mình nghĩ đó là biệt danh là đúng hay sai.
Mọi người thấy mình để nguyên vậy ổn không? Hoặc nếu không chắc mình đổi thành “chị Phong, bà Phong…”.