Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 52

Chương 52
Editor: Qing Yun

“Kia không phải con trai của hội trưởng Nghê à?” Người nói lời này là một chiến sĩ có màu da ngăm đen, anh ta chỉ vào một thiếu niên bị giam trên vách tường đá: “Hội trưởng Nghê treo giải thưởng cho nhiệm vụ cứu người, ngày nào cái thông báo đó cũng treo ở vị trí cao nhất trên bảng thông báo của hiệp hội.”

   

“Em biết anh ta, em và anh ta từng chiến đấu cùng nhau rồi. Anh ta tên là Nghê Vĩnh Niên, thánh đồ cấp năm.” Người nói tiếp là thiếu nữ chừng 15, 16 tuổi, cô ấy có mái tóc đen ngắn, khiêng một lưỡi hái to dài nhìn rất trái ngược với dáng người.

“Nghê Vĩnh Niên, Nghê Vĩnh Niên.” Thiếu nữ nhón chân gọi anh ta: “Anh cố gắng gượng, chúng tôi cứu anh xuống dưới.”

Nghê Vĩnh Niên bị chất dịch cố định trên vách đá, ánh mắt anh ta đờ đẫn, dấu hiệu ma hoa lập lòe trên da, anh ta rơi vào trạng thái giao nhau giữa ma vật và con người.

Nghe thấy có người gọi mình, anh ta nhìn như đột nhiên tỉnh táo lại, lệ rơi đầy mặt, ấp úng nói: “Mau, giết tôi.”

“Dư Niệm Niệm, em đừng động, A Uy đi xem.” Giang Tiểu Kiệt kéo thiếu nữ cầm lưỡi hái lại.

Thiếu niên tên A Uy cầm một cây côn dài, cậu ta bước hai ba bước lên vách đá, quanh người nổi lên một vòng sáng bạc, đó là dị năng phòng ngự của cậu ta.

   

Ngay khi sắp đụng được đến Nghê Vĩnh Niên thì ba bàn tay đang khép lại kia đột nhiên b ắn ra cột sáng màu xanh, những cột sáng đó đâm xuyên qua lớp phòng ngực của A Uy, phá vỡ áo giáp trên người rồi đâm vào cơ thể cậu ta. A Uy kêu đau một tiếng, rơi xuống khỏi vách tường.

Dư Niệm Niệm lập tức xuất hiện trước mặt cậu ta, lưỡi hái trong tay biến thành một vòng tròn đỏ tươi bảo vệ cậu ta, vòng sáng màu đỏ nhìn như vô hại nhưng lại chặn được hết những cột sáng màu xanh đánh nó văng ra tứ tung. Cột sáng đánh vào vách đá và mặt đất, để lại những lỗ thủng màu đen ở nơi ấy.

“Khốn kiếp!” Giang Tiểu Kiệt kêu nhỏ một tiếng, tay nắm lại, khí lạnh lập tức bao trùm căn phòng đá, băng sương nổi lên bốn phía, chỉ giây lát đã đóng băng ba bàn tay phát ra ánh sáng màu xanh kia lại.

Thiếu niên A Uy được cứu về đã hơi thở thoi thóp, thánh đồ trị liệu vội vàng tiến lên chữa trị cho cậu ta.

Nghê Vĩnh Niên trên vách đá còn thê thảm hơn, có mười cột sáng màu xanh đâm xuyên qua bụng anh ta. Hiện tại hai tròng mắt của anh ta lồi ra, mồm há to, trong họng phát ra tiếng gầm gừ đau đớn.

   

Lớp da màu sắc tái nhợt dần bao trùm mắt mũi anh ta, khóe miệng nứt ra, tứ chi mọc vảy và móng màu đỏ, trong nỗi đau đớn tột cùng, anh ta không thể khống chế được chính mình nên bắt đầu xuất hiện hình thái ma hóa.

Lớp băng đá quanh bàn tay khổng lồ vang lên tiếng răng rắc, băng sương tán loạn, ba bàn tay mở ra ngoài như cánh hoa, lòng bàn tay nâng một con ma vật toàn thân ướt đẫm.

Các đội viên sau lưng Giang Tiểu Kiệt thấp giọng chửi thề.

So với những con Tiết Độc giả dáng người cao lớn, có thể nói con ma vật này nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt chỉ to như lòng bàn tay, mũi cao thẳng, môi anh đào, vị trí của mắt là da thịt trơn nhẵn.

Thân hình tứ chi của nó giống như thiếu nữ loài người, da thịt trắng nõn mềm mại, động tác linh hoạt, sau lưng nó có một cái đuôi dài, dáng vẻ ấy vừa quái dị vừa đẹp một cách kỳ lạ.

“Cái này không giống thông tin thu được.”

“Đây là, tiến… tiến hóa à?”

   

Con ma vật nhỏ nhắn bò lên vách tường, chỉ chốc lát đã bò lên trên đỉnh đầu, nó nghiêng đầu nhìn bọn họ, cái miệng đỏ thắm cong lên, như một đứa trẻ chơi đùa, nó thò tay lên nắm hờ trước miệng thổi một hơi.

“Lùi hết ra sau!” Giang Tiểu Kiệt nhảy bật về phía sau, hai tay giơ ra bắn một lượng lớn kết tinh băng ra ngoài tạo thành hình cái bát che kín toàn bộ cửa phòng.

Nhưng bọn họ vẫn bị chậm một bước, tất cả những người lùi về sau đều ngửi được mùi thơm thoang thoảng ở chóp mũi.

Trong lòng các chiến sĩ dâng lên cảm xúc tiêu cực, đói khát làm cho bọn họ bắt đầu khát vọng máu tươi, muốn phóng túng bản năng trong lòng, giết chóc thỏa thích.

Tất cả thánh đồ đều quen thuộc cảm giác này, mỗi lần vượt cấp bọn họ đều phải liều mạng chống cự nó. Một khi không khống chế được thì cơ thể sẽ bị ma chủng ăn mòn, từ đây hóa thân thành ma, vĩnh biệt kiếp sống làm người. Nhưng nó giống như bị gợi lên từ nơi sâu nhất linh hồn, biết rõ phía trước là vực thẳm nhưng cũng rất khó tự kiềm chế, cứ thế một chân dẫm xuống.

Ở trên chiến trường, xuất hiện trạng thái này chính là trí mạng kh ủng bố nhất, các chiến sĩ cấp bậc hơi thấp trong đội đều mất năng lực chiến đấu hoàn toàn, người run rẩy ngã quỵ, chỉ có nhóm thánh đồ cấp cao hơn mới chịu đựng được.

   

Một thiếu niên đầu trọc trong nhóm ngồi khoanh chân chân, hai tay tạo thành thủ ấn kỳ lạ, giữa trán cậu ta khuếch tán ra vầng sáng vàng, vầng sáng hình cung mở rộng tạo ra cái chắn tinh thần bao trùm toàn đội, bảo vệ mọi người ổn định tinh thần.

Những người đã nửa ma hóa bị giam trên vách đá lại không chịu được, họ gào rống đau đớn, dần dần từ bỏ chút nhân tính cuối cùng, cơ thể bắt đầu trắng bệch, móng vuốt và gai nhọn mọc ra, hoàn toàn trở thành Tiết Độc giả rơi xuống khỏi vách đá.

Chúng nó ngẩng đầu lên khỏi chất lỏng sền sệt, phát ra tiếng thở dài nghe như vừa đạt được giải thoát, sau đó cùng căm thù gầm nhẹ với con người ở bên này.

Mấy người này khi còn là người đều là thánh đồ, một khi ma hóa lập tức biến thành Tiết Độc giả cấp bậc cao có lực công kích mạnh.

“Đáng chết!” Giang Tiểu Kiệt tức giận: “Bọn chúng dám đùa bỡn con người như vậy.”

“Hì hì, trở thành đồng loại của chúng ta không tốt sao?” Nữ chúa Tiết Độc giả xuất hiện, nó đang leo lên vách tường đá ở phía sau, mọi người bên này có thể nhìn thấy mờ mờ thân hình nó qua lớp băng dày.

   

Vách tường băng vỡ ra một lỗ, một con ma vật không mắt không mũi phá tan vách tường, lao ra từ trong lỗ hổng, nó đánh tới nhóm Giang Tiểu Kiệt. Dư Niệm Niệm cầm lưỡi hái chặn móng vuốt của nó, con ma vật kia há to mồm gào rống với cô ấy, trên người nó còn mặc áo ngoài của thiếu niên vừa mới giãy giụa trên bức tường đá, nó chính là Nghê Vinh Niên vừa bị hóa thành ma vật.

Dư Niệm Niệm nhớ tới câu người thiếu niên này nói với mình ở giây phút cuối cùng.

Có lẽ mình nên giết anh ta ngay lúc ấy, như vậy ít nhất anh ta có thể chết đi trong hình dáng con người.

Cô ấy cắn răng đẩy lùi con ma vật, lưỡi hái đánh về phía người từng kề vai chiến đấu với mình.

Từng con ma vật vừa mới ma hóa chui ra từ động băng, chúng dữ tợn đánh với thành viên của Bạo Tuyết.

Cột băng bén nhọn mọc lên ngang dọc đan xen trong phòng đá, băng sương văng khắp nơi. Giang Tiểu Kiệt nghiêm mặt đánh những chiêu mạnh nhất. Thân hình nhỏ nhắn của nữ chúa Tiết Độc giả bò trên vách tường thoăn thoắt như con cá bơi trong nước, nó linh hoạt né tránh được tất cả cột băng đánh về phía mình.

   

“Hì hì hì, đừng nóng giận mà, loài người các cậu tự trói buộc mình quá nhiều nên lại không tự tại bằng chúng tôi đâu.” Giọng nói của nó non nớt thuần túy, réo rắt động lòng người: “Cậu có thể hỏi những đồng loại của mình ở đây, cái bọn họ có được mới là giải thoát và hưởng thụ.”

“To mồm, hôm nay tao phải làm thịt mày ở chỗ này, dùng ma chủng của mày làm bàn đạp cho con người chúng tao mạnh mẽ hơn.” Giang Tiểu Kiệt lạnh lùng nói, băng tuyết lan tràn trong phòng đá sâu rộng, băng tuyết ngưng kết trên bức tường đuổi sát theo cái đuôi của nữ chúa.

“Hì hì hì, mạnh thật đấy, cậu chính là con người mạnh nhất Xuân thành à? Cậu phải biết rằng cậu muốn ma chủng của tôi để thăng cấp, tôi giống cậu, muốn thánh đồ mạnh như cậu trở thành đồng bọn của chúng tôi, phải làm sao bây giờ?”

Nữ chúa Tiết Độc giả đột nhiên dừng bước, nó xoay người há mồm phun ra một quả cầu ánh sáng nho nhỏ, quả cầu nhìn như ảm đạm kia dần bàn trước khuếch tán ra khắp căn phòng.

Quả cầu ánh sáng gặp phải vòng phòng ngự màu vàng, thánh đồ trẻ tuổi đang duy trì vòng phòng ngự đổ mồ hôi, phun ra một ngụm máu.

   

“Đoàn… đoàn trưởng, tôi chịu không nổi.”

“Loài người các cậu luôn cảm thấy mình rất thông minh, cậu có nghĩ vì sao mình đi vào trung tâm sào huyệt này dễ dàng như vậy không?” Tiếng nói vang lên trên đỉnh phòng: “Hì hì hì, có đôi khi đến tôi cũng không thể hiểu được ác ý mà con người các cậu dành cho đồng loại của mình.”

Vách đá băng đong đưa, từng mảnh băng nhỏ rơi tí tách xuống.

Giang Tiểu Kiệt quay đầu lại, đường hầm nơi bọn họ đi vào xuất hiện rất nhiều Tiết Độc giả cấp cao. Binh đoàn Hình Thiên phụ trách cản phía sau không báo trước cho bọn họ bất cứ điều gì, cứ thể thả cho rất nhiều Tiết Độc giả không biết đến từ đâu xông vào ngay đúng lúc khó khăn này.

Vô số cột sáng xanh đâm xuyên qua vách tường băng, phóng về phía Giang Tiểu Kiệt và các đồng đội của cậu ấy.