Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 982: Sượng mặt
Hôm sau, Lý Tại Quân tới công ty.
Một chiếc xế hộp dừng lại ở dưới cao ốc. Ôn Huyền đeo kính râm, ngồi trên ghế lái, nhìn Lý Tại Qukân vào công ty, khóe môi khẽ cong lên. Lúc đi lên tầng, Lý Tại Quân chỉ cảm thấy tất cả như trở lại ngày hôm qua, nhưng điều khác biệt là chôm nay cô lên để “xin lỗi”. Một nhóm người đang chờ ở bên trên, Bạch Nhã cũng ngồi ở đó. Nghe vậy, Bạch Nhã cũng nhíu mày: “Cô lại định bày trò gì đây?”
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, rung trong túi áo vest của cô ta. Ánh mắt của quản lý vô cùng phức tạp. Khaông ai hiểu vì sao Lý Tại Quân lại tới xin lỗi, mặc dù vụ hợp tác lần này đổ bể, nhưng bà ta không muốn rước thêm rắc rối lớn hơn.
Gốc gác của cô gái này không hề đơn giản. Thấy Lý Tại Quân tới, Bạch Nhã vẫn tỏ ra cao ngạo. Cô ta nhìn Lý Tại Quân bằng ánh mắt khinh miệt lạnh lùng: “Tôi còn tưởng cô sẽ kiên cường đến cùng cơ, xem ra cũng chỉ thế mà thôi.” Lúc này, Lý Tại Quận mới từ từ nhìn về phía Bạch Nhã.
Không biết nhận được điện thoại của ai mà sắc mặt của cô ta vô cùng khó coi, thậm chí còn có phần vặn vẹo. Người ở đầu bên kia nói gì đó, cô ta thì thầm: “Đùa gì hả? Sao con có thể làm thế được, con là...”
Người đàn ông trung niên ở đầu bên kia ngắt lời cô ta: “Câm miệng! Cô có biết người có chọc vào là ai không hả?! Đó là con cháu nhà họ Lục, bọn họ chỉ cần nói một câu là có thể khiến cả nhà chúng ta biến mất khỏi Bắc Kinh!” Lý Tại Quân nhìn bà ta, vẻ mặt không thay đổi, chỉ có ánh mắt là toát lên sự lạnh lùng.
Cô không trả lời, cứ nhìn chằm chằm như thế, cuối cùng quản lý phải dời tầm mắt trước. Nói đến đây, ông ta cắn răng, chán nản nói: “Tôi không cần biết cô dùng cách gì, cho dù là quỳ xuống thì cũng phải xoa dịu chuyện này, nếu không thì nhà chúng ta đừng hòng được yên ổn!”
Dứt lời, điện thoại tắt cái rụp. Bạch Nhã không kịp nói gì nữa, chỉ có thể run rẩy cầm điện thoại, trong mắt mang theo sự khó tin, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Một chiếc xế hộp dừng lại ở dưới cao ốc. Ôn Huyền đeo kính râm, ngồi trên ghế lái, nhìn Lý Tại Qukân vào công ty, khóe môi khẽ cong lên. Lúc đi lên tầng, Lý Tại Quân chỉ cảm thấy tất cả như trở lại ngày hôm qua, nhưng điều khác biệt là chôm nay cô lên để “xin lỗi”. Một nhóm người đang chờ ở bên trên, Bạch Nhã cũng ngồi ở đó. Nghe vậy, Bạch Nhã cũng nhíu mày: “Cô lại định bày trò gì đây?”
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, rung trong túi áo vest của cô ta. Ánh mắt của quản lý vô cùng phức tạp. Khaông ai hiểu vì sao Lý Tại Quân lại tới xin lỗi, mặc dù vụ hợp tác lần này đổ bể, nhưng bà ta không muốn rước thêm rắc rối lớn hơn.
Gốc gác của cô gái này không hề đơn giản. Thấy Lý Tại Quân tới, Bạch Nhã vẫn tỏ ra cao ngạo. Cô ta nhìn Lý Tại Quân bằng ánh mắt khinh miệt lạnh lùng: “Tôi còn tưởng cô sẽ kiên cường đến cùng cơ, xem ra cũng chỉ thế mà thôi.” Lúc này, Lý Tại Quận mới từ từ nhìn về phía Bạch Nhã.
Không biết nhận được điện thoại của ai mà sắc mặt của cô ta vô cùng khó coi, thậm chí còn có phần vặn vẹo. Người ở đầu bên kia nói gì đó, cô ta thì thầm: “Đùa gì hả? Sao con có thể làm thế được, con là...”
Người đàn ông trung niên ở đầu bên kia ngắt lời cô ta: “Câm miệng! Cô có biết người có chọc vào là ai không hả?! Đó là con cháu nhà họ Lục, bọn họ chỉ cần nói một câu là có thể khiến cả nhà chúng ta biến mất khỏi Bắc Kinh!” Lý Tại Quân nhìn bà ta, vẻ mặt không thay đổi, chỉ có ánh mắt là toát lên sự lạnh lùng.
Cô không trả lời, cứ nhìn chằm chằm như thế, cuối cùng quản lý phải dời tầm mắt trước. Nói đến đây, ông ta cắn răng, chán nản nói: “Tôi không cần biết cô dùng cách gì, cho dù là quỳ xuống thì cũng phải xoa dịu chuyện này, nếu không thì nhà chúng ta đừng hòng được yên ổn!”
Dứt lời, điện thoại tắt cái rụp. Bạch Nhã không kịp nói gì nữa, chỉ có thể run rẩy cầm điện thoại, trong mắt mang theo sự khó tin, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.