Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 434: Vợ à, anh yêu em (2)
Nhưng lúc này, Lục Kiêu lại chậm rãi nói một câu: “Anh để em đứng bên trái anh là bởi vì nơi đó cách trái tim anh gần hơn.”
<1br>Anh nói hết câu, Ôn Huyền bỗng thấy ấm áp cõi lòng, như thể có những cơn sóng biển cuồn cuộn đang dập dềnh khắp người cô.
Cảm giác ấy vô cùng khoan khoái, thậm chí còn lan đến tận đầu ngón tay, khiến cô như muốn tan chảy.
Giây phút ấy, c7ô thật sự tin rằng Lục Kiêu không biết nói những lời đường mật mà mọi người đều biết. Cái gì mà anh thích em, anh yêu em, nếu th7ực sự không nhịn được thì anh chỉ phun ra câu “anh nhớ em” mà
thôi. Lục Kiêu khựng người lại.
Ôn Huyền nhích lại gần hơn, chậm rãi nói một câu: “Em yêu anh.”
Lục Kiêu, em yêu anh. Cô liểm khóe môi, vào đúng nơi mà anh vừa hôn.
Lục Kiêu nhìn mà ngừng thở mấy mất giây.
Ôn Huyền rúc trên ghế, tươi cười hỏi anh: “Vậy anh thì sao? Anh phải gọi em là gì?” Cô chưa từng nghe Lục Kiêu gọi cái cách xưng hô ấy.
Từ nay về sau, cô không chỉ là Ôn Huyền, là cô Lục, là người phụ nữ của anh, mà còn là vợ anh.
Nhưng có thể là vì chưa từng xưng hô như vậy bao giờ, vậy nên anh cứ mở miệng rồi lại đóng vào, không nói ra được. Mỗi một bước đều khiến cô yên tâm ỷ lại anh, sa vào cảm giác an toàn cùng tình yêu của anh.
Ôn Huyền ngồi trên ghế lái phụ. Sau khi lên xe, Lục Kiêu rướn người thắt dây an toàn cho cô.
Nhưng khi mà anh ngả người tới, Ôn Huyền nhìn góc nghiêng lạnh lùng cương nghị của anh, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, đột nhiên dịu dàng gọi: “Chồng ơi.” Cuối cùng, anh quay mặt đi, vành tai đỏ ửng vì mất tự nhiên.
Đến khi mở miệng, anh họ một tiếng, nói: “Để tối đi, chúng ta về bệnh viện đã, em cần nghỉ ngơi.”
Vừa nói, anh vừa ngồi thẳng thắn lại, bắt đầu khởi động xe.
Ôn Huyền nhìn thấy rõ vành tai đỏ ửng của anh, nhưng cô vẫn tỏ vẻ tức giận, khoanh tay trước ngực rồi hừ một tiếng: “Cục cưng của anh không vui rồi. Chỉ là một cách xưng hô mà thôi, khó nói như thế sao?
Hay anh không thật lòng kết hôn với...”
<1br>Anh nói hết câu, Ôn Huyền bỗng thấy ấm áp cõi lòng, như thể có những cơn sóng biển cuồn cuộn đang dập dềnh khắp người cô.
Cảm giác ấy vô cùng khoan khoái, thậm chí còn lan đến tận đầu ngón tay, khiến cô như muốn tan chảy.
Giây phút ấy, c7ô thật sự tin rằng Lục Kiêu không biết nói những lời đường mật mà mọi người đều biết. Cái gì mà anh thích em, anh yêu em, nếu th7ực sự không nhịn được thì anh chỉ phun ra câu “anh nhớ em” mà
thôi. Lục Kiêu khựng người lại.
Ôn Huyền nhích lại gần hơn, chậm rãi nói một câu: “Em yêu anh.”
Lục Kiêu, em yêu anh. Cô liểm khóe môi, vào đúng nơi mà anh vừa hôn.
Lục Kiêu nhìn mà ngừng thở mấy mất giây.
Ôn Huyền rúc trên ghế, tươi cười hỏi anh: “Vậy anh thì sao? Anh phải gọi em là gì?” Cô chưa từng nghe Lục Kiêu gọi cái cách xưng hô ấy.
Từ nay về sau, cô không chỉ là Ôn Huyền, là cô Lục, là người phụ nữ của anh, mà còn là vợ anh.
Nhưng có thể là vì chưa từng xưng hô như vậy bao giờ, vậy nên anh cứ mở miệng rồi lại đóng vào, không nói ra được. Mỗi một bước đều khiến cô yên tâm ỷ lại anh, sa vào cảm giác an toàn cùng tình yêu của anh.
Ôn Huyền ngồi trên ghế lái phụ. Sau khi lên xe, Lục Kiêu rướn người thắt dây an toàn cho cô.
Nhưng khi mà anh ngả người tới, Ôn Huyền nhìn góc nghiêng lạnh lùng cương nghị của anh, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, đột nhiên dịu dàng gọi: “Chồng ơi.” Cuối cùng, anh quay mặt đi, vành tai đỏ ửng vì mất tự nhiên.
Đến khi mở miệng, anh họ một tiếng, nói: “Để tối đi, chúng ta về bệnh viện đã, em cần nghỉ ngơi.”
Vừa nói, anh vừa ngồi thẳng thắn lại, bắt đầu khởi động xe.
Ôn Huyền nhìn thấy rõ vành tai đỏ ửng của anh, nhưng cô vẫn tỏ vẻ tức giận, khoanh tay trước ngực rồi hừ một tiếng: “Cục cưng của anh không vui rồi. Chỉ là một cách xưng hô mà thôi, khó nói như thế sao?
Hay anh không thật lòng kết hôn với...”