Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 432: Vợ chồng hợp pháp
Lục Kiêu đứng thẳng lên, cầm chiếc áo sơ mi định thay cho cô.
Nhưng Ôn Huyền lại giơ tay ra chắn trước người.
Lục Kiêu trầm giọng nói: “Ôn Huyền, em là vợ anh rồi.” Ôn Huyền hơi ngẩn ngơ, cô nhìn về phía anh, phát hiện ra đcôi mắt anh vừa hờ hững lại vừa lạnh nhạt, dường như không có chút dục vọng nào.
Dáng vẻ quân tử ấy của anh khiến hàanh động của cô trở nên thừa thãi. Một giây sau, Ôn Huyền chủ động bỏ tay xuống.
Lục Kiêu nhìn đi chỗ khác, mặc áo sơ mi trắng vào cho cô. Lúc cúi người xuống, hơi thở của anh phả vào cổ và tai cô, khiến cô hơi ngứa. Những lúc nhìn sang Lục Kiêu, đôi mắt cô chan chứa tình cảm.
Cả hai đều là người có vẻ ngoài thượng thừa, chẳng mấy chốc nhân viên công tác đã chụp ảnh xong. Nhưng có phải cô gặp ảo giác không mà lại cảm thấy hơi thở của đại Đội trưởng Lục nóng thế này...
Sau khi cài cúc áo xong hết cho cô, Lục Kiêu lại vến những sợi tóc vương bên má cô lên mang tai. Bởi vì trường hợp của cô khá đặc biệt, từ bệnh viện tới đây đăng ký kết hôn, ngay cả nhân viên công tác trong Cục Dân chính cũng phải cảm động vì sự chấp nhất ấy, ăn một vốc cẩu lương siêu to khổng lồ.
Thời điểm chụp ảnh, hai người đứng trước phông nền màu đỏ, Ôn Huyền không thể nào giấu được nụ cười ngọt ngào trên môi. Ừm, cô nhận thua.
Cũng phải nói là Đội trưởng Lục đỉnh thật, cánh môi nhợt nhạt lúc đầu đã trở nên hồng hào căng mọng, đầu còn cần non nữa. Ôn Huyền: “I!”
Chẳng phải anh rất nghiêm túc, trong mắt không hề có chút dục vọng nào đấy sao? Ôn Huyền đứng lên, gò má ửng hồng: “Được rồi, chúng ta đi ra ngoài... ưm...”
Còn chưa nói hết câu, cắm cô đã bị nâng lên, đôi môi cũng bị chặn lại. Lúc này chỉ còn một bước cuối cùng là đi đăng ký, điền thông tin rồi nhận sổ kết hôn.
Ôn Huyền khoác áo của Lục Kiêu. Hai người tới khu vực đăng ký, lấy sổ hộ khẩu ra.
Thời khắc điền thông tin, trong lòng Ôn Huyền dâng lên một cảm giác khó tả. Đến lúc này là thật sự không thể thay đổi được nữa rồi, Lục Kiêu cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng Ôn Huyền lại giơ tay ra chắn trước người.
Dáng vẻ quân tử ấy của anh khiến hàanh động của cô trở nên thừa thãi. Một giây sau, Ôn Huyền chủ động bỏ tay xuống.
Lục Kiêu nhìn đi chỗ khác, mặc áo sơ mi trắng vào cho cô. Lúc cúi người xuống, hơi thở của anh phả vào cổ và tai cô, khiến cô hơi ngứa. Những lúc nhìn sang Lục Kiêu, đôi mắt cô chan chứa tình cảm.
Cả hai đều là người có vẻ ngoài thượng thừa, chẳng mấy chốc nhân viên công tác đã chụp ảnh xong. Nhưng có phải cô gặp ảo giác không mà lại cảm thấy hơi thở của đại Đội trưởng Lục nóng thế này...
Sau khi cài cúc áo xong hết cho cô, Lục Kiêu lại vến những sợi tóc vương bên má cô lên mang tai. Bởi vì trường hợp của cô khá đặc biệt, từ bệnh viện tới đây đăng ký kết hôn, ngay cả nhân viên công tác trong Cục Dân chính cũng phải cảm động vì sự chấp nhất ấy, ăn một vốc cẩu lương siêu to khổng lồ.
Thời điểm chụp ảnh, hai người đứng trước phông nền màu đỏ, Ôn Huyền không thể nào giấu được nụ cười ngọt ngào trên môi. Ừm, cô nhận thua.
Cũng phải nói là Đội trưởng Lục đỉnh thật, cánh môi nhợt nhạt lúc đầu đã trở nên hồng hào căng mọng, đầu còn cần non nữa. Ôn Huyền: “I!”
Chẳng phải anh rất nghiêm túc, trong mắt không hề có chút dục vọng nào đấy sao? Ôn Huyền đứng lên, gò má ửng hồng: “Được rồi, chúng ta đi ra ngoài... ưm...”
Còn chưa nói hết câu, cắm cô đã bị nâng lên, đôi môi cũng bị chặn lại. Lúc này chỉ còn một bước cuối cùng là đi đăng ký, điền thông tin rồi nhận sổ kết hôn.
Ôn Huyền khoác áo của Lục Kiêu. Hai người tới khu vực đăng ký, lấy sổ hộ khẩu ra.
Thời khắc điền thông tin, trong lòng Ôn Huyền dâng lên một cảm giác khó tả. Đến lúc này là thật sự không thể thay đổi được nữa rồi, Lục Kiêu cũng sẽ không đồng ý.